Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Một tuần trước tôi đã mong chờ sinh nhật tuổi 50.
Lúc đó tôi còn đầy háo hức kéo tay ta mong đợi.
Tôi nói: “Sinh nhật 50 tuổi của tôi rồi, cũng vừa hay là kỷ niệm 30 năm ngày cưới của chúng ta, hai vợ chồng mình đi chụp một bộ ảnh kỷ niệm nhé.”
“Lúc cưới điều kiện không cho phép, chỉ chụp được hai tấm ảnh nền đỏ, lần này chúng ta cũng học theo giới trẻ lãng mạn một chút, chụp kiểu ảnh cưới thì thế nào?”
“À đúng rồi, tôi còn xem được một tour du lịch cho người lớn tuổi, cả giá cả lẫn dịch vụ đều rất tốt, cháu trai bây giờ đi học mẫu giáo rồi, con tự đi đón cũng được.”
“Hai vợ chồng mình nửa cuối năm đi du lịch nhé, cả đời này cứ bận rộn lo toan không ngừng, chưa bao giờ được thảnh thơi tận hưởng.”
“Bây giờ nhân lúc chúng ta còn khỏe mạnh, điều kiện cho phép thì đi đây đi đó, đến những nơi hồi trẻ chúng ta muốn đi mà chưa đi được xem sao.”
Lúc đó ta khẽ “chậc” một tiếng, dội ngay một gáo nước lạnh vào tất cả sự mong đợi của tôi.
Anh ta nói: “Già rồi, em thừa tiền không có chỗ tiêu à?”
“Đừng có trò vớ vẩn ở đây, như bị thần kinh ấy.”
“Đây là thực tế, không phải phim ảnh, đừng có nghĩ những thứ không thực tế.”
Vì lần bất mãn đó, chúng tôi còn chiến tranh lạnh hai ngày, không ai nói chuyện với ai.
Cuối cùng vẫn là tôi chịu thua trước, vì bệnh cao huyết áp của ta.
Hai ngày chiến tranh lạnh đó ta còn không thèm uống thuốc, tôi lo cho sức khỏe của ta.
Dù trong lòng không thoải mái, vẫn nuốt xuống nỗi ấm ức.
Giờ nghĩ lại, tôi thật ngốc!
Nực cười nhất là, ta nói tôi đi du lịch chụp ảnh kỷ niệm giống như bị thần kinh.
Nhưng ta thì sao? Anh ta hồi trẻ đưa mẹ con bạch nguyệt quang đi du ngoạn.
Già rồi lại tay trong tay cùng bạch nguyệt quang tóc đã bạc phơ ngắm nhìn non sông tươi đẹp.
Những bức ảnh kỷ niệm khoảnh khắc đẹp đẽ đó lấp đầy cả album điện thoại, WeChat của ta.
Ghi “Vợ ” trong danh bạ của ta cũng là của bạch nguyệt quang.
Chưa kể những dòng chữ trong lịch sử trò chuyện đều là những lời dặn dò, hỏi han đầy cảm của ta.
Thật cảm sâu sắc biết bao, trong đó còn có một người liên quan là tôi, đối với tôi thì tàn nhẫn biết chừng nào?
Anh ta không phải không muốn chụp, không muốn đi du lịch, chỉ là không muốn đi cùng tôi mà thôi.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-3.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-3.html.]
Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn trần nhà, kìm nén lại hơi ẩm trong khóe mắt.
Nhưng nước mắt có thể khống chế không cho nó chảy, còn nỗi đau trong lòng thì sao.
Nỗi đau trong lòng không cách nào kìm nén được.
Một trái tim đau đớn như muốn rách toạc, chua xót nghẹt thở, từ tối qua đã dày vò tôi đến tận bây giờ.
Tôi biết đây là tôi đang cảm thấy không cam tâm cho chính mình, cho 30 năm hy sinh đó, ta khiến tôi cảm thấy mình như một trò cười.
Trong lòng tự nhủ hết lần này đến lần khác, không sao cả, sau này một mình tôi vẫn có thể sống tốt hơn.
Chỉ là rác rưởi thôi, tôi không cần nữa.
Bạch nguyệt quang thích thì cứ cho ta đi.
Lúc tôi bưng bát mì có thêm trứng và đùi gà ra phòng ăn, Cố Nam Châu lại một lần nữa đứng đối diện tôi với vẻ mặt khó chịu.
“Thẩm Vân, sao em ích kỷ thế? Chỉ lo ăn một mình, không biết hỏi một tiếng à?”
Chưa đợi tôi mở lời, ta lại bực bội nói:
“Thôi bỏ đi, chẳng thèm chấp nhặt với em.”
“Ngày mai còn phải đi dự buổi tọa đàm học thuật, giúp chuẩn bị đồ vest đi.”
Nói xong ta định quay về phòng sách.
Tối qua ta ngủ ở phòng sách.
Nhìn ta chắp tay sau lưng, chiếc nhẫn cưới vàng chóe trên ngón áp út tay trái lại một lần nữa khiến tim tôi nhói đau.
Trong album ảnh điện thoại của ta, khi ta và bạch nguyệt quang mười ngón tay đan vào nhau, tôi cũng thấy chiếc nhẫn cưới kiểu này trên tay bạch nguyệt quang.
Còn tôi, khi kết hôn với ta, chỉ chuẩn bị một chiếc nhẫn bạc đơn giản vô cùng.
Tôi đã cẩn thận gìn giữ nó suốt nhiều năm.
Sau này có điều kiện hơn, vào ngày kỷ niệm, tôi cũng đã chuẩn bị một bộ nhẫn cưới cho cả hai.
Lúc tôi đưa cho ta, ta cau mày, bảo tôi cất đi.
Anh ta nói: “Anh thường xuyên cầm bút, đeo những thứ này không tiện.”
“Giống như em thường xuyên việc nhà, đeo cũng không tiện, nếu em đã mua rồi thì cất kỹ đi.”
Thật mỉa mai!
Bạn thấy sao?