Đã Là Rác Thì [...] – Chương 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta hít mạnh một hơi, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn tôi, đáy mắt toàn là bi thương.

Tôi lại lười để ý đến ta, gọi mọi người rời đi.

Tôi không hề để tâm đến sự việc nhỏ nhặt này, chỉ không ngờ đây lại là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.

Lúc Cố Thần tìm đến tôi, “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi, khóc lóc thảm thiết xin lỗi, tôi đang điền vào một tờ đơn.

Trường đại học cho người cao tuổi ở miền Nam chính thức thành lập, những người già ở đây bằng lòng chuyển đến đó có thể điền vào tờ đơn này, tuần sau sẽ rời khỏi thành phố này.

Tôi cũng không có gì lưu luyến nơi này, tự nhiên sẽ điền vào tờ đơn đó.

Dù là lời xin lỗi muộn màng của thằng con trai hay tin Cố Nam Châu bệnh nặng sắp c.h.ế.t cũng không ảnh hưởng đến tốc độ ký tên của tôi.

“Mẹ, bệnh viện đã thông báo bệnh nguy kịch rồi, bố con thật sự rất muốn gặp mẹ một lần, mẹ có thể đến thăm ông ấy được không?”

“Mẹ, những năm nay đều là lỗi của chúng con, là chúng con đã vô tư hưởng thụ sự hy sinh của mẹ, mà không tròn trách nhiệm và nghĩa vụ với mẹ.”

“Mẹ, sau khi con tự mình nghỉ việc ở nhà chăm con, con mới thấm thía được sự vất vả của mẹ ngày trước, mẹ có thể tha thứ cho con không, con thật sự biết lỗi rồi.”

“Bố con cũng vậy, dù sao thì chúng ta cũng là một gia đình, mẹ ơi, xin mẹ hãy cho con và bố một cơ hội nữa, được không ạ?”

Tôi chẳng còn muốn nói thêm một lời thừa thãi nào với nó nữa, trực tiếp cho bảo vệ mời nó ra ngoài.

Sau này mới biết được những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua từ miệng con dâu.

Thì ra nguyên nhân là do siêu thị đông người, hôm đó sau khi chúng tôi đi, Lý Tuệ Linh không chịu bỏ qua, đã cãi nhau kịch liệt với Cố Nam Châu.

Chỉ vào mũi ta chửi mắng ta ăn trong bát nhìn trong nồi, có được rồi lại không biết trân trọng, nhất thời bị cư dân mạng quay lại đăng lên mạng.

Thế là Cố Nam Châu, vị giáo sư già đức cao vọng trọng này, vì ngoại trong hôn nhân mà nổi như cồn, đến tuổi già lại thân bại danh liệt, bị chửi bới lên tận top tìm kiếm.

Còn Lý Tuệ Linh, kẻ thứ ba chen chân vào, cũng chẳng khá hơn là bao, có người đào ra được ảnh gia đình trước đây của họ, cũng có người đào ra được bằng chứng ngoại bao năm nay của họ, khiến cả hai bị chửi cho không ngóc đầu lên được.

Cố Nam Châu cả đời coi trọng nhất chính là danh dự của mình, đến tuổi già lại bị chửi mắng như vậy, tức đến nỗi bệnh tim tái phát nhập viện, hình rất không khả quan.

Lý Tuệ Linh tự nhiên không chịu nổi cảnh hầu hạ ta trong bệnh viện, cũng không muốn tiếp tục bị cộng đồng mạng ở trong nước bạo hành, không nói một lời đã chọn theo con trai đại gia của mình ra nước ngoài.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-23.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-23.html.]

Trong bảy ngày tôi điền đơn chờ chuyển đến miền Nam, thằng con trai của tôi không ít lần phiền tôi.

Thỉnh thoảng lại dùng đồng hồ điện thoại của cháu trai để liên lạc với tôi:

“Mẹ, dù sao thì mẹ và bố cũng là vợ chồng cả đời, sức khỏe của bố thật sự không ổn rồi, nếu mẹ không đến gặp bố nữa, bố thật sự sẽ c.h.ế.t không nhắm mắt.”

Tôi thấy không cần thiết phải gặp lại, sau này lúc nó gọi điện tôi dứt khoát không nghe.

Mãi đến khi tôi ở sân bay chuẩn bị đi miền Nam, mới nhận được một cuộc điện thoại từ con dâu.

Cũng có thể nói là cuộc gọi video cuối cùng Cố Nam Châu gửi cho tôi.

Đầu dây bên kia, mái tóc ta bạc trắng, cả người gầy gò như da bọc xương, tiều tụy không ra hình dạng, trước kia trên người ta vẫn còn cảm nhận được một chút phong độ của gừng càng già càng cay.

Nhưng lúc này chỉ còn lại hình ảnh chân thực của một người sắp chết.

Khi video được kết nối, ta yếu ớt nở một nụ cười với tôi, đôi mắt già nua đục ngầu đẫm lệ:

“Xin lỗi, Tiểu Vân, có lỗi với em.”

“Tiểu Vân, sau khi em đi, mới nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn đến nhường nào, là đã vô đánh mất em.”

“Đến nước này, cũng không còn mặt mũi nào cầu xin em tha thứ nữa, chỉ hy vọng em có thể đi xa hơn, nhìn cao hơn, sống hạnh phúc hơn bất kỳ ai.”

“Tiểu Vân, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ không phạm sai lầm, em có thể cùng đi hết cuộc đời này được không?”

“Anh nhất định sẽ không hồ đồ nữa, em muốn ngắm biển sẽ đi cùng em, em muốn chụp ảnh, chúng ta ngày nào cũng chụp, sẽ cùng em đi ngắm non sông tươi đẹp trong sách giáo khoa, cùng em đi xem Thiên An Môn, cùng em đi hết cuộc đời này.”

Anh ta dường như còn muốn nói nữa, tôi lắc đầu ngắt lời:

“Cố Nam Châu, chuyện hối hận nhất đời tôi là đã gặp .”

“Đừng mong có kiếp sau nữa.”

“Người ta vì không trân trọng mà chia ly, kiếp sau tôi cũng không muốn gặp lại nữa.”

Tôi cúp điện thoại, mặc kệ nỗi đau và nước mắt của ta, bước về phía trước của mình.

Tôi sẽ mãi bay về những nơi cao hơn, xa hơn, để quãng đời còn lại của mình đều là những trang hạnh phúc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...