Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Con trai mặt mày khó tin nhìn tôi chằm chằm, như không thể tin được tôi lại chửi nó cút:
“Mẹ, mẹ rốt cuộc là có ý gì? Mẹ có bệnh à? Có con trai không cần, cứ phải tự biến mình thành kẻ đơn lẻ bóng?”
“Mẹ mẹ, giúp con trông cháu không phải là chuyện đương nhiên sao? Mẹ ra ngoài hỏi xem có ông bà già nào ích kỷ, tùy hứng, chỉ lo hưởng thụ như mẹ không, sao con lại vớ phải người mẹ như mẹ chứ?”
Lần này chưa đợi tôi mở lời, con dâu đã trực tiếp túm tai nó kéo ra ngoài:
“Cố Thần, tôi thất vọng quá rồi, tôi đúng là mù mắt mới coi trọng loại sói mắt trắng như !”
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện của Lạc Lạc mẹ không cần lo, con tự có cách.”
Sau khi con dâu nói vậy, tôi cũng không còn gì phải lo lắng, tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình.
Tôi đặc biệt trân trọng mỗi ngày của mình, đồng thời cũng tận hưởng những ngày tháng thoải mái tự do hiện tại.
Chuyến du lịch quý hai của trường được tổ chức ở nước ngoài, vì phải xuất cảnh nên lại nộp thêm một khoản tiền.
Nhưng nghe nói sẽ đi Milan, New York, Paris, rất nhiều nơi.
Tôi bắt đầu hành trình ra nước ngoài, cùng những người quen biết ở trường đại học cho người cao tuổi đi đây đi đó, ngắm nhìn những khung cảnh khác nhau, trải nghiệm những cuộc đời khác biệt.
Trong thời gian này, ngoài con dâu ra, tôi không liên lạc với ai khác.
Con dâu thường xuyên gửi cho tôi ảnh, video của Lạc Lạc.
Đồng thời cũng kể cho tôi nghe một vài chuyện bên đó.
Cố Thần đã chọn ông bố nội trợ sau khi đứng giữa lựa chọn ly hôn và ở nhà.
Còn về Cố Nam Châu thì con dâu không hề nhắc đến.
Sau chuyến đi ba tháng, tâm trạng của tôi càng thêm cởi mở.
Khi trở về nước, con dâu đưa Lạc Lạc đến thăm tôi, chơi với Lạc Lạc một lúc, nó tự mình bài tập trong phòng ngủ của tôi.
Tôi ôm con mèo vừa mới nhận nuôi khi trở về, cùng con dâu trò chuyện.
Cũng từ miệng con dâu mà tôi lại nghe được tin tức về Cố Nam Châu:
“Mẹ, bố bệnh rồi, lần này hình như bệnh không nhẹ.”
Thấy tôi không ngắt lời, con dâu mới tiếp tục nói:
“Lý Tuệ Linh kia từ khi không chịu trông con cho chúng con nữa, đã thúc giục bố thu lại căn nhà cũ cho trước đây, hai người về đó ở.”
“Lần trước con đến, phong cách cổ điển ban đầu đã bị ta sửa thành phong cách u Mỹ, bày biện lung tung cả lên.”
“Sức khỏe của bố vốn đã bị huyết áp cao, ăn đồ ăn ngoài mãi cũng không quen, cái khí chất văn nhân của ông ấy không sửa được, lại không phải người hay tự nấu ăn, hai người cãi nhau không ít.”
“Vốn dĩ dạo trước còn ầm ĩ đòi tổ chức tiệc cưới đơn giản, hai người đăng ký kết hôn, dạo này cũng im rồi.”
“Lần trước bố còn nhờ con mua hộ thuốc trị bệnh tim mạch vành ở bệnh viện nữa.”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-22.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-22.html.]
Tôi ngáp một cái, chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con dâu vội vàng chuyển chủ đề:
“Mẹ, Cố Thần dạo này có lẽ lại đến phiền mẹ đấy. Anh ấy dạo này ông bố nội trợ đến suy sụp rồi, hình như cũng dần hiểu ra những khổ cực mẹ đã trải qua.”
Tôi cười ngắt lời: “Nó đừng đến phiền mẹ nữa là mẹ đã cảm ơn lắm rồi.”
Ngày hôm sau khi con dâu đi, tôi cùng bè ở trường đại học cho người cao tuổi đi siêu thị thì gặp Cố Nam Châu.
Anh ta đẩy xe hàng, đi theo sau Lý Tuệ Linh, cờ chạm mặt chúng tôi.
Trong xe của Lý Tuệ Linh toàn là bánh ngọt, vịt quay các loại, Cố Nam Châu thì mặt mày cau có suốt.
Khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt mệt mỏi của ta lộ ra vẻ vui mừng và nụ cười.
Ngay khi ta định chủ chào hỏi tôi, tôi đã đẩy xe hàng rẽ sang hướng khác.
Nhưng ta vẫn gọi tôi lại, giọng run run có chút nghẹn ngào:
“Tiểu Vân, em......”
Chỉ là lời ta chưa nói xong, đã bị Lý Tuệ Linh trừng mắt một cái thật mạnh.
Người phụ nữ vốn luôn dịu dàng đoan trang ấy lạnh mặt khoác tay Cố Nam Châu tuyên bố chủ quyền:
“Nam Châu, bây giờ em mới là vợ của , trước mặt em nhìn người khác, gọi người khác, không thấy rất quá đáng sao?”
Lúc này, một người quen biết cầm chiếc máy mát xa cổ đi tới, cười nói với tôi:
“A Vân, em xem, lần trước nói với em chính là cái này, em đó, cả ngày đọc sách lâu quá, sợ cổ em đau chịu không nổi.”
“Đặc biệt mua cho em cái này, về nhà là em dùng được ngay.”
“Cố gắng dạo này trị dứt điểm chứng đau mỏi cổ đi, như vậy mùa đông chúng ta đi ngắm tuyết em sẽ không phải chịu khổ vì ngồi xe lâu trên đường nữa.”
Tôi không nhịn được cười thành tiếng, nhận lấy chiếc máy mát xa đó xem xét kỹ lưỡng, dịu dàng cảm ơn:
“Anh Trình, cảm ơn .”
Một bà chị đứng bên cạnh cười trêu:
“Ối dồi ôi, mấy lão già chúng tôi cũng đau cổ, sao nhà thư pháp Trình không nhớ đến chúng tôi nhỉ?”
Tôi có chút ngại ngùng, thúc giục mọi người đi chọn hoa quả bên kia.
Cố Nam Châu lại sa sầm mặt mày, hất tay Lý Tuệ Linh ra đuổi theo, mặt ta tái nhợt, đáy mắt đầy vẻ không cam lòng và hối hận.
Anh ta nắm lấy cánh tay tôi, khẽ hỏi:
“Tiểu Vân, dù sao thì chúng ta cũng là vợ chồng hơn 30 năm, không cần thiết phải coi như người xa lạ vậy chứ? Người đàn ông đó là ai, em có quan hệ gì với ta?”
Tôi mạnh mẽ hất tay ta ra, phân rõ ranh giới với ta.
“Hừ, đừng nhắc đến 30 năm đó nữa, trước kia tôi mù mắt coi thứ đàn ông cặn bã như là báu vật, bây giờ chỉ là một lão già khọm thôi, tôi không coi là người xa lạ, chẳng lẽ còn muốn tôi hỏi han ân cần với sao?”
Bạn thấy sao?