Đã Là Rác Thì [...] – Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc tôi về đến nhà, Cố Nam Châu đang sa sầm mặt mày, ngồi hút thuốc ngoài ban công, có vẻ như đang đợi tôi.

Thấy tôi ăn mặc khác hẳn ngày thường, ta sững người một lúc, rồi cau mày:

“Em bị sao vậy, đi đâu thế? Sao gọi điện không nghe máy?”

Tôi không thèm để ý đến ta, bình thản thay giày.

Anh ta lại bước tới với vẻ mặt khó chịu, trừng mắt nhìn tôi để trút giận:

“Chuyện tối qua đã qua rồi, em có thể đừng tỏ thái độ với mọi người nữa được không?”

“Biết hôm nay là sinh nhật em, cả nhà đều đợi em ở nhà hàng, gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, nhất định phải cho cả nhà không vui em mới hài lòng à?”

Tôi vẫn không thèm để ý đến ta, đi thẳng đến ghế sofa, lúc này mới lấy điện thoại ra.

Hai tiếng trước, con trai và con dâu quả thật có nhắn tin.

Con trai gửi định vị cho tôi:

“Mẹ, nhà hàng ở đây, mẹ mau qua đi.”

“Lúc đến nhớ tự mình qua phố Đông đặt bánh kem mang qua nhé, Lạc Lạc muốn ăn.”

Cách nhau chưa đầy 40 phút, con dâu nhắn tin thúc giục:

“Mẹ, sao mẹ lề mề thế? Nếu mẹ không muốn đến thì thôi, bọn con ăn trước đây, không đợi mẹ nữa.”

Bốn mươi phút, dù là từ nhà đến nhà hàng gần cơ quan con dâu hay vòng qua phố Đông lấy bánh kem đều không kịp.

Bọn họ không biết sao? Hay là hoàn toàn không nghĩ đến?

Dù đã nghĩ thông, đã buông bỏ, trong lòng vẫn như bị kim châm, đau đến nỗi nửa ngày không thở nổi.

Bao năm nay, sự hy sinh của tôi dường như chỉ cảm chính mình.

Nếu không phải cháu trai muốn ăn, thì cái gọi là bánh sinh nhật này có lẽ cũng chẳng cần thiết.

Chưa kể nhà hàng họ đặt là nhà hàng hải sản, tôi vốn không ăn hải sản vì tôi dị ứng hải sản.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-2.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-2.html.]

Tôi nghĩ chồng tôi, con trai tôi đều biết điều này.

Còn con dâu, lấy chồng sáu năm, nó thích hải sản, tôi sẵn lòng cho nó ăn, bản thân tôi chưa từng đũa.

Sáu năm rồi, chẳng lẽ nó không để ý đến điều này sao?

Tôi tắt điện thoại, đứng dậy vào bếp nấu cho mình một bát mì trường thọ, kèm thêm một quả trứng ốp , còn luộc thêm một cái đùi gà.

Cố Nam Châu hút thuốc xong ngoài ban công, lại một lần nữa đi đến trước mặt tôi, vẻ mặt bực bội chất vấn:

“Em rốt cuộc là có ý gì? Chuyện tối qua em không cho qua được phải không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn ta, tuy tóc đã hoa râm, phong độ của ta quả thực hơn hẳn những ông già cùng tuổi.

Dáng người thẳng tắp, phong độ lịch lãm, cũng có chút phong vị riêng.

Chỉ là bây giờ nhìn ta, trong đầu tôi toàn là hình ảnh ghê tởm ta mặc chiếc áo sơ mi tôi mua cho, giặt cho, ủi cho, tay trong tay ôm ấp người phụ nữ bên ngoài.

Tôi thu lại ánh mắt, không nhìn tiếp nữa.

Tôi sợ hỏng khẩu vị của mình, đến cả tâm trạng ăn cơm cũng không còn.

“Nếu muốn nghĩ như vậy, tôi cũng hết cách.”

Đó là câu trả lời của tôi dành cho ta.

Anh ta tức đến mặt mày tái mét, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà trừng trừng nhìn tôi.

Dường như không thể tin được những lời này lại phát ra từ miệng tôi.

Nhưng tôi cũng là học theo ta mà.

Dù là lúc trẻ hay lúc già, tôi luôn dành cho ta sự tin tưởng tuyệt đối.

Cho nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc điều tra tung tích của ta, hạn chế tự do của ta, hay kiểm tra điện thoại của ta.

Đến cả mật khẩu điện thoại ta đổi, tôi cũng không biết.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, người chồng mà tôi hết lòng thương cả đời, lại lén lút qua lại với một người phụ nữ khác suốt ba mươi năm.

Nực cười nhất là, hôm nay chính là sinh nhật tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...