Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Nghe nó hùng hổ trút giận, tôi không nhịn được cười thành tiếng:
“Thứ nhất, tiền là bố mày tự nguyện cho, ta nói nếu tao không lấy thì nửa đời sau ta lương tâm bất an, c.h.ế.t không nhắm mắt.”
“Thứ hai, tao không có đứa con trai vong ân bội nghĩa như mày, đừng gọi tao là mẹ nữa, tao nghe thấy ghê tởm.”
“Cuối cùng, bớt cằn nhằn ở chỗ tao đi, nếu mày không muốn bố mày ở cùng mày, thì cứ đuổi ta ra ngoài đi.”
“Hoặc là gọi người mẹ kế mà mày thích đến đón.”
“Tóm lại sau này đừng có lải nhải ở chỗ tao nữa.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng đồ đạc bị ném vỡ, tôi lười nghe thêm, ảnh hưởng đến tâm trạng.
Trực tiếp cúp máy rồi chặn số nó.
Tôi bắt đầu cuộc sống dưỡng lão sớm hơn dự kiến tại trường đại học cho người cao tuổi do chính mình lựa chọn.
Trước đây tôi rất thích trồng hoa cỏ, tay lúc nào cũng có một đống việc phải , chưa bao giờ có thời gian chăm sóc chúng.
Giờ đây có rất nhiều thời gian, tôi không chỉ trồng những loại hoa cỏ mình thích trong phòng.
Mà còn trồng hoa hồng trong khoảng sân trống của trường, những cây hoa hồng được trồng phát triển rất tốt, thường ngày có rất nhiều ông bà già đến giúp tôi chăm sóc.
Nhìn cả vườn hoa hồng lay trong cơn gió nhẹ, khoe sắc rực rỡ, tôi như thấy được tương lai của mình cũng đang từ từ hé nở.
Những ngày này tôi đã quen được với rất nhiều bè khác nhau, cùng họ tham gia lớp học trà đạo, cùng nhau tập múa, xem họ đấu cờ quyết liệt.
Còn theo đoàn du lịch của trường, dưới sự dẫn dắt của giáo viên và hướng dẫn viên, đi dọc xuống phía Nam, ngắm nhìn non sông tươi đẹp như trong sách, trên đường đi chứng kiến rất nhiều chuyện náo nhiệt.
Bạn bè xung quanh cũng ngày một nhiều hơn, hai từ đơn, nhàm chán dần xa rời tôi.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, Cố Nam Châu thỉnh thoảng lại gọi điện cho tôi, tôi cảm thấy phiền phức, dứt khoát chặn số ta, thế giới lúc này mới yên tĩnh hơn nhiều.
Những ngày tháng sau này, tôi thật sự không muốn có bất kỳ dính líu nào với những người trong quá khứ nữa.
Mãi đến khi chuyến đi ba tháng về phía Nam kết thúc, trên đường trở về, tôi mới vô lướt đến Weibo của Lý Tuệ Linh.
Đó là một bức ảnh gia đình, ta nép vào lòng Cố Nam Châu, con trai ta, còn có Cố Thần, và hai đứa cháu nhỏ đều đang vui vẻ quây quần.
Chỉ có Lạc Lạc là bĩu môi, trông rất không vui.
Lý Tuệ Linh viết kèm: [Lỡ mất nửa đời, trở về vẫn là đích thực, dù là gia đình tái hợp, chúng tôi vẫn rất hạnh phúc, có hai người con trai hiểu tôi, có một người đàn ông luôn tôi, đó là phúc lớn nhất đời này của tôi.]
Bài đăng Weibo này rất hot, lượt thích và bình luận đã gần cả vạn.
Không ít người xuýt xoa ngưỡng mộ hai người họ, đầu về già vẫn có thể đến được với nhau.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-19.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-19.html.]
Khu bình luận toàn là những lời chúc phúc họ nắm tay nhau trọn đời, không bao giờ chia xa.
Lướt thấy bài đăng này không lâu, con dâu đã đưa cháu trai nhỏ đến thăm tôi.
Thằng bé vừa thấy tôi đã nhào vào lòng, bĩu môi nói không ngừng:
“Bà ơi, con không thích bố chút nào.”
“Còn cả ông nội nữa, hai người họ đáng ghét lắm.”
“Rõ ràng bà già người hôi hám kia không phải là bà nội của con, họ cứ bắt con gọi bà ấy là bà nội, con chẳng muốn gọi đâu, cũng không muốn chụp ảnh cùng họ.”
“Con không chịu thì bố lại mắng con, con ghét bố!”
“Nhưng bố nói với con là ông nội thích bà già hôi hám kia nhất, còn nói bà già hôi hám kia có thể giúp bố thăng tiến trong công việc, bảo con ngoan ngoãn một chút, để bà già hôi hám kia cũng thích con.”
“Đúng là đáng ghét c.h.ế.t đi được.”
“Sau này con không thích họ nữa!”
Tôi cười nhạt không nói gì, chơi với nó đến mệt, mãi đến khi nó ngủ say, mới nói chuyện với con dâu.
Con dâu Tống Tình chủ rót cho tôi một tách trà, ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng an ủi:
“Mẹ, Cố Thần ấy mấy năm nay quá ham công tiếc việc, lúc nào cũng muốn hơn người, có chút háo thắng, đúng lúc công ty của con trai Lý Tuệ Linh lại là bên A mà ấy phụ trách.”
“Bức ảnh gia đình ấy đăng trên Khoảnh khắc mẹ cũng đừng để trong lòng, bố thì hồ đồ cả đời, Cố Thần ấy cũng bậy, sớm muộn gì ấy cũng sẽ hiểu ra thôi.”
Nghe ra lời an ủi trong giọng nói của con dâu, lòng tôi ấm áp, không nhịn được cười nói.
“Yên tâm đi, họ không tổn thương được mẹ nữa đâu.”
“Khi con quan tâm đến một thứ gì đó, thứ đó mới có thể tổn thương con.”
“Bây giờ đối với hai cha con họ, mẹ sớm đã không còn quan tâm nữa rồi, huống chi mẹ đã chặn WeChat của họ, những Khoảnh khắc đó họ muốn đăng thế nào cũng mặc kệ.”
Con dâu thở dài một hơi, có chút bất lực:
“Ôi, con đã nói với Cố Thần nhiều lần rồi, ấy thật sự hồ đồ không chịu nghe.”
“Nhà bên bố cho rồi, vẫn luôn ở bên nhà chúng con, Cố Thần ấy cứ cằn nhằn, nói bố buổi tối có thói quen đi vệ sinh, thấy ấy thức khuya chơi game là lại nói nó vài câu.”
“Kết quả hôm nay bố nói muốn đón Lý Tuệ Linh qua ở cùng, ấy lại lập tức đồng ý, chạy đôn chạy đáo, xin nghỉ phép đặc biệt để đón người phụ nữ đó qua ở.”
“Thật không biết ấy đang trò gì nữa, quên mất đâu mới là mẹ ruột của mình.”
Tôi thì lại cười một cách thờ ơ.
Bạn thấy sao?