Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Người ta nói không ai đánh người mặt cười, đối với con giáp thứ mười ba này, tôi đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa.
Tôi bưng tách trà trước mặt lên, từ từ thưởng thức.
Thực ra tôi muốn hắt thẳng vào mặt ta hơn.
Nhưng sự giáo dưỡng còn sót lại trong xương cốt tôi không cho phép tôi vậy.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cho một cơ hội, biến khỏi mắt tôi.”
“Nếu còn tiếp tục nói nhảm ở đây, khoe khoang sự hơn người của mình, thì chén trà này tôi đành mời uống vậy.”
Nụ cười trên mặt ta không hề giảm, chỉ là giọng điệu lại thêm vài phần khinh miệt:
“Chị Thẩm Vân, chị cố chấp không nghe lời khuyên thế này, cũng khó cho Nam Châu đã phải chịu đựng chị nửa đời người.”
“Chúng ta đều đã đến tuổi này rồi, nhiều chuyện nên nhìn thoáng ra, hôn nhân là hôn nhân, là , hai thứ này không hề mâu thuẫn.”
“Tình của Nam Châu cả đời này chưa từng dành cho chị, đến lúc già rồi, nửa người sắp xuống mồ, còn cố chấp với của ấy thì có ích gì nữa?”
“Cứ chăm sóc tốt con trai, cháu trai của mình, không tốt sao?”
Tôi không nhịn được cười lạnh, mất hết hứng thú lãng phí thời gian thêm nữa:
“Cô tự có lý lẽ của mình, nếu thấy việc kẻ thứ ba là chuyện đáng khoe khoang, thì cứ tiếp tục giữ lấy sự hơn người của mình đi.”
“Lén lút cả đời, đặt ở thời xưa cũng chỉ là một thiếp thất nuôi bên ngoài, cuối cùng cũng không thể đường đường chính chính.”
“Nếu đã cảm thấy của một lão già khọm như vậy có ích, thì cứ giữ lấy cho kỹ, tôi cho không đấy.”
Khi tôi quay người định rời đi, Cố Nam Châu đuổi theo vào.
Mặt ta tái nhợt yếu ớt, đôi mắt già nua đục ngầu đầy đau khổ.
Anh ta định đưa tay kéo tôi, bị tôi khéo léo tránh đi.
“Tiểu Vân, cả đời này nợ em nhiều nhất, chưa bao giờ muốn tổn thương em.”
“Tiểu Vân, em thật sự không cho một cơ hội nào sao?”
Tôi cười nhạo: “Anh thấy mình xứng đáng không?”
Hai tay ta buông thõng yếu ớt, nỗi đau trong mắt càng thêm trĩu nặng.
Cuối cùng, khi tôi sắp rời đi, ta móc từ trong túi áo ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho tôi:
“Tiểu Vân, dạo này đã suy nghĩ rất nhiều, cả đời này nợ em quá nhiều, biết mình không thể trả hết, cũng không thể gì cho em.”
“Số tiền trong thẻ này coi như là bồi thường của dành cho em, xin em nhất định phải nhận lấy.”
“Nếu không, sau này sợ lương tâm cắn rứt, c.h.ế.t không nhắm mắt.”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-18.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-18.html.]
Từ lúc bước vào đã luôn giữ thái độ cao ngạo, như một người chiến thắng, Lý Tuệ Linh, khi nhìn thấy tấm thẻ đó, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Cô ta bước tới dịu dàng đỡ lấy thân hình già nua xiêu vẹo của Cố Nam Châu, khẽ khàng an ủi:
“Anh Nam Châu, chị ấy chắc sẽ không nhận số tiền này đâu.”
“Anh cũng đừng tự dằn vặt mình nữa, giữa người với người vẫn là phải xem duyên phận.”
“Duyên phận đưa hai người đến đâu, hai người chỉ có thể đi đến đó thôi.”
Tôi không nhịn được cười khẩy, trước vẻ mặt khó coi đến cực điểm của Lý Tuệ Linh, tôi nhận lấy tấm thẻ đó:
“Được, Cố Nam Châu. Để không phải c.h.ế.t không nhắm mắt, tấm thẻ này tôi đành miễn cưỡng nhận lấy vậy.”
“Mau dẫn con tiểu tam già của cút đi.”
“Sau này đừng đến phiền tôi nữa, coi như đó là sự bồi thường lớn nhất của dành cho tôi rồi.”
Tôi quay người rời đi ngay, không thèm nhìn lại hai người đang dìu dắt nhau phía sau.
Trong thẻ này có 50 vạn, chắc là tiền tiết kiệm ta vay mượn khắp nơi mới có được.
Vốn dĩ tôi cũng chẳng thèm số tiền này, mà, không lấy thì phí.
Thêm nữa, sau khi tôi lấy số tiền này, vẻ mặt khó coi của Lý Tuệ Linh thật sự khiến tôi hả hê.
Dù sao tôi không lấy thì ta cũng sẽ tìm cách chiếm đoạt.
Chỉ riêng thái độ hôm nay của ta, tôi cũng không muốn để ta được lợi.
Chỉ là chiều hôm đó sau khi nhận tiền, tôi lại nhận được điện thoại của con trai.
Vốn không muốn nghe, vừa hay rảnh rỗi, vừa ngâm chân vừa coi như g.i.ế.c thời gian.
Tôi cũng muốn nghe xem thằng con này lại có thể nói ra những lời hỗn xược gì.
Vừa nối máy, giọng nói giận dữ bất mãn của Cố Thần đã truyền đến:
“Mẹ, mẹ chơi đủ chưa? Mẹ rốt cuộc muốn chúng con theo mẹ giày vò đến bao giờ?”
“Con thật không hiểu, già rồi mà mẹ nghĩ cái gì vậy hả? Không tan cái nhà này mẹ không hài lòng sao?”
“Cả nhà sống hòa thuận như trước không được à? Cứ phải ầm ĩ như vậy.”
“Hôm nay bố con dẫn dì Lý đến tận cửa xin lỗi mẹ rồi, mẹ còn cao, hết lần này đến lần khác chuyện, có ý nghĩa gì không?”
“Bố con đúng là quá chiều mẹ rồi, ông ấy đưa cho mẹ khoản tiền bồi thường đó, mẹ còn mặt dày mà nhận.”
“Những năm nay mẹ còn không đi , không kiếm được một đồng nào, bố con một mình nuôi cả nhà, bây giờ già rồi lương hưu mỗi tháng chỉ có từng đó, mẹ dựa vào đâu mà lấy của ông ấy nhiều tiền như vậy?”
“Mẹ có biết bố con vì để gom đủ số tiền này cho mẹ mà ngay cả nhà cũng cho rồi không? Bây giờ phải chen chúc ở cùng chúng con, cho mọi người đều bất tiện…”
Bạn thấy sao?