Đã Là Rác Thì [...] – Chương 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Kết thúc chuyến tự lái xe du lịch kéo dài năm tháng, tôi và Khương Nghiên tạm thời mỗi người một ngả.

Thấy tôi đã hoàn toàn vượt qua, ấy cũng ra nước ngoài, tạm thời có việc riêng, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.

Sau khi tiễn ấy ở sân bay, tôi lại một mình.

Nhưng cũng không đơn như tưởng tượng, ở trường đại học cho người cao tuổi tôi cũng có không ít bè.

Thêm vào đó, sự rèn luyện trong năm tháng qua đã sớm khiến tâm trí tôi trở nên vững vàng không gì lay chuyển nổi.

Tôi cảm thấy đời người chính là một cuộc tu hành của riêng bản thân mình.

Còn những người rời đi hay lạc mất giữa chừng, mỗi người đều là một chiếc lông vũ rụng xuống từ chúng ta, dù từng tồn tại dưới hình thức nào, cuối cùng cũng sẽ buông bỏ được.

Ngày đầu tiên tôi trở lại trường đại học dành cho người cao tuổi, có một người rất bất ngờ đến thăm tôi.

Khi Lý Tuệ Linh mặc một chiếc váy hoa trắng nền nã đứng trước mặt tôi, tôi sững người một lúc.

Đối với người phụ nữ này, tôi vừa quen thuộc lại vừa rất mơ hồ.

Hồi trẻ tôi chỉ gặp ta một lần trong một buổi họp lớp.

Lúc đó ta xinh đẹp thoát tục, khoác tay một người đàn ông khác, ung dung giới thiệu chồng mình với các học.

Đêm đó, sau khi Lý Tuệ Linh tuyên bố mình đã mang thai, người chồng mới cưới của tôi, Cố Nam Châu, đã uống rượu một mình suốt nửa đêm.

Ánh mắt ta thỉnh thoảng lại nhìn về phía ta.

Linh cảm của phụ nữ mách bảo tôi, giữa họ chắc chắn có một đoạn quá khứ.

Đặc biệt là đêm đó ta say khướt, tôi dìu ta về nhà, ta cứ lẩm bẩm xin lỗi, tôi càng thêm chắc chắn vào linh cảm của mình.

Đêm đó, lúc say đến mơ màng, ta toàn gọi tên Lý Tuệ Linh.

Anh ta hết lần này đến lần khác nói xin lỗi ta.

Tôi cứ thế ngồi canh ta suốt cả đêm, trong đầu dường như đã nghĩ đủ mọi thứ, lại dường như chẳng nghĩ gì cả.

Tôi còn nhớ lúc trời sáng đã hỏi ta, tại sao lại phải xin lỗi Lý Tuệ Linh.

Lúc đó ta giải thích rằng, hai người từng nhau ba năm, chỉ vì cả hai đều là con một, bố mẹ ta không đồng ý cho hai người ở bên nhau, nên mới buộc phải chia tay.

Anh ta cảm thấy mình không thể cho Lý Tuệ Linh một tương lai, khi gặp lại thấy ấy sống hạnh phúc, nhất thời , nên mới say rượu mất kiểm soát.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-17.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-17.html.]

Lúc đó đầu óc rất rối bời, không biết phải sao, tôi vẫn đề nghị nếu không thể buông bỏ thì ly hôn.

Tôi nói tôi không muốn chồng mình cả đời vẫn còn nhớ nhung người phụ nữ khác.

Lúc đó ta liên tục xin lỗi, hứa rằng cả đời sẽ chỉ chung thủy với gia đình này.

Tôi nhất thời mềm lòng tin tưởng, những ngày sau đó ta quả thực không có gì đáng nghi, tôi cũng không hề nghi ngờ.

Nào ngờ ba mươi năm trôi qua, tôi mới phát hiện ra cuộc đời mình nực cười đến mức nào.

Niềm tin là một con d.a.o cong, đ.â.m tôi đến tơi tả.

“Chị Thẩm, chào chị, hồi trẻ chúng ta từng gặp nhau.”

“Em tên Lý Tuệ Linh, nghe Nam Châu nói dạo này chị có nhiều hiểu lầm về chuyện của chúng em, đòi ly hôn với ấy.”

“Vậy nên xin chị thứ lỗi cho sự đường đột của em khi đến phiền chị, em không muốn vì em mà ảnh hưởng đến cảm vợ chồng mấy chục năm của hai người.”

“Em và Nam Châu thật sự chỉ là bè, mong chị đừng hiểu lầm.”

Cô ta cười duyên, nói chuyện nhỏ nhẹ, cử chỉ khoan thai, toát lên vẻ dịu dàng của một người đẹp Giang Nam.

Thấy tôi đang nhìn mình, ta lại chủ rót cho tôi một tách trà, lúc này mới vô thức chạm vào chiếc nhẫn trên tay, rồi lại cười nói:

“Chị Thẩm Vân, hôn nhân là chuyện của hai người, chị và Nam Châu đã cùng nhau trải qua ba mươi năm, thật sự không cần thiết vì một người ngoài như em mà cãi vã đòi ly hôn.”

“Em thật sự rất ngưỡng mộ chị, Nam Châu những năm nay đã bảo vệ chị rất tốt, chị không cần phải ra ngoài đi , không phải chịu khổ cực của người công.”

“Chị ơi, chị nên tự tin hơn một chút, tuy Nam Châu không thích kiểu người như chị, 30 năm chung sống đã khắc sâu hình ảnh chị vào lòng ấy rồi.”

“Anh ấy có cảm với chị, nếu không cũng không nhờ em đến giải thích với chị đâu.”

“Còn em và Nam Châu, hoàn toàn là vì hồi trẻ có chút tiếc nuối, nên sau khi biết chồng em qua đời vì tai nạn xe, ấy không để em một mình mang con vất vả, nên đã quan tâm em một chút, đó chỉ là thôi.”

“Tâm trạng em không tốt, ấy sợ em một mình nghĩ quẩn, u uất ảnh hưởng đến sức khỏe, nên mới đặc biệt đưa em đi du ngoạn, đưa em đi ngắm thế giới, tiện thể giúp em chăm sóc con.”

“Chị Thẩm Vân ơi, cả đời đã trôi qua như vậy rồi, lúc này chị ép chặt quá, không cho Nam Châu một cơ hội tái hợp, chị thật sự không sợ nửa đời sau đơn không nơi nương tựa sao?”

“Anh Nam Châu đã đủ nhún nhường với chị rồi, chị không thấy sự hy sinh của ấy sao? Từ khi hai người xảy ra mâu thuẫn, ấy chưa một lần tìm đến em.”

“Chỉ có lần này tìm đến em, cũng là để nhờ em giải thích với chị, ấy muốn em giúp chuyển lời, rằng ấy muốn tái hợp với chị.”

“Chị Thẩm Vân ơi, chị đã bỏ lỡ những năm tháng đẹp nhất của một người phụ nữ rồi, nếu lúc này vì cố chấp và giận dỗi mà bỏ lỡ người đàn ông tốt nhất với mình, nửa đời sau e rằng sẽ hối hận cả đời…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...