Đã Là Rác Thì [...] – Chương 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thoáng chốc đã ba tháng, tầm mắt rộng mở, tâm thái thay đổi, luôn cảm thấy cả đời này đã không còn chuyện gì có thể đè bẹp được tôi nữa.

Tôi đang dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Vừa đắp mặt nạ vừa phơi nắng, cảm nhận làn gió trống trải trong thung lũng, tôi không kìm được lại cầm điện thoại lên chụp ảnh đăng Khoảnh khắc.

Khương Nghiên đã quen với những thay đổi của tôi trong những ngày này, thán phục giơ ngón tay cái lên với tôi:

“Vân Vân, không tệ nha, ban đầu tớ còn tưởng cậu sẽ không quen, bây giờ xem ra cậu đã chiều chuộng bản thân rất tốt, trở thành người vườn tuyệt vời nhất của chính mình.”

“Vân Vân, cậu nói xem nếu tớ không có tiền, gia đình không cho tớ bất kỳ sự giúp đỡ nào, tớ cũng giống như những người bình thường công ăn lương, chín giờ sáng đi sáu giờ tối về, không thể nói đi là đi như bây giờ, cũng không có tự do tài chính, cậu nói xem tớ có hối hận vì không kết hôn không?”

“Vân Vân, nếu cậu ly hôn mà Cố Nam Châu không chịu chia cho cậu một đồng nào, hoặc nói cách khác Cố Nam Châu không có một đồng nào để chia, ngay cả nhà cũng lén lút chuyển cho con tiểu tam kia, cậu sẽ thế nào?”

“Hơn nữa, trong trường hợp cậu không có khoản tiền đền bù giải tỏa đó chỗ dựa, cậu có còn chọn ly hôn không?”

“Cậu có từng nghĩ đến khả năng này không? Có từng nghĩ đến không? Nếu là như vậy cậu sẽ sống như thế nào?”

Tôi vừa sửa ảnh vừa thản nhiên trả lời:

“Nghĩ rồi chứ.”

“Từ lúc tớ phát hiện Cố Nam Châu ngoại trong tin nhắn điện thoại của ta, những vấn đề này tớ đã nghĩ đi nghĩ lại cả ngàn lần rồi.”

“Tớ vẫn sẽ ly hôn.”

“Tớ mới 50 tuổi thôi, dù không có những khoản tiền này chỗ dựa, tớ ly hôn rồi vẫn có thể sống tốt cuộc đời của mình.”

“Có tay, có chân, cũng có suy nghĩ riêng, tìm một công việc đơn giản, nhẹ nhàng hơn, tự do hơn một chút, đối xử tốt với bản thân hơn một chút, cùng lắm thì mỗi tháng kiếm ít tiền hơn một chút.”

“Tớ vẫn có thể sống cuộc sống mà mình muốn.”

“Không mua nổi thì tiết kiệm tiền đi xe khách du lịch, bây giờ phương tiện giao thông phát triển như vậy, chẳng phải muốn đi đâu là đi đó sao?”

“Tự mình kiếm tiền tự mình tiêu, muốn ăn gì thì ăn nấy, muốn mua gì thì mua nấy.”

“Không cần phải nhìn sắc mặt người khác, không cần phải chiều theo sở thích của người khác, không cần phải chưa ngủ đã nghĩ đến việc ngày mai phải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình.”

“Cuộc sống tốt đẹp biết bao, lúc hạ quyết tâm sống một mình, tớ đã suy nghĩ rất kỹ rồi.”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-15.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-15.html.]

“Có tiền thì sống theo kiểu có tiền.”

“Không có tiền thì sống theo kiểu không có tiền.”

Những bài đăng trên Khoảnh khắc và Weibo của tôi nhận được rất nhiều lượt thích, một số cư dân mạng còn nhiệt bình luận bên dưới, nói rằng họ khâm phục tâm thái của tôi.

Mong muốn sau này già đi cũng sống được như tôi, trên đời này vẫn có rất nhiều người dễ đồng cảm.

Ít nhất cho đến hiện tại, tôi nhận được sự thiện chí nhiều hơn những lời ác ý.

Chỉ là Cố Nam Châu, kẻ đáng ghê tởm này, đã ly hôn rồi mà ta vẫn thỉnh thoảng lại thích và bình luận Weibo của tôi.

Nói mấy câu vô nghĩa như bảo tôi tự chăm sóc bản thân, lái xe cẩn thận, trời lạnh nhớ mặc thêm áo.

Tôi đã cố gắng kiềm chế ý định chặn ta.

Con người mà, phải rộng lượng một chút.

Không cần phải nhỏ nhen như vậy, dù sao thì tôi cũng phải cho ta thấy, sau khi rời xa ta, tôi vẫn sống rất tốt.

Chỉ là giữ lại WeChat của ta, rất phiền phức.

Dù đã đặt ta vào chế độ không phiền tin nhắn.

Anh ta vẫn thỉnh thoảng lại nhảy ra, tìm chút cảm giác tồn tại.

Nói ra cũng thật nực cười, hồi trẻ tôi từng vì không liên lạc được với Cố Nam Châu, muốn biết ta cả ngày ở đâu gì, có ăn cơm đúng giờ không, mà cầu ta phải báo cáo hình với tôi liên tục.

Lúc đó ta không những không được, mà còn tỏ ra rất khó chịu.

Cau mày, lạnh mặt, phản bác tôi:

“Thật không hiểu nổi sao phụ nữ các người cứ thích mấy trò màu mè này? Cứ phải ép người khác những việc không thích, không vui thì mới hài lòng à?”

“Có gì mà phải báo cáo chứ? Đi đâu, ăn gì, thấy gì thú vị cũng phải nói qua điện thoại cho em, chẳng lẽ em không thấy những việc này rất phiền phức sao?”

“Em cả ngày ở nhà không gì cả, không giống em. Anh cả ngày có việc bận không xuể, còn phải đối phó với đủ loại người, gì có thời gian rảnh mà nhắn tin báo cáo cho em?”

“Hơn nữa, cũng không phải là tội phạm, tại sao việc gì cũng phải báo cáo với em? Em không cảm thấy như vậy rất khó chịu sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...