Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Nghe thấy chữ “nhà”, khóe mắt tôi hơi ươn ướt.
Đêm nay, là lần tôi ngủ ngon nhất từ trước đến nay.
Hai ngày ở trường đại học cho người cao tuổi này, ngày nào tôi cũng sống rất thoải mái.
Đương nhiên cũng không quên nhờ luật sư tìm Cố Nam Châu để giải quyết chuyện ly hôn.
Ngày mai là ngày cuối cùng, nếu ta không chịu ký, tôi nhất định sẽ khởi kiện.
Cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn.
Hôm nay, một người học cũ đã lâu không liên lạc đến thành phố tôi du lịch, ở cùng tôi, chúng tôi cùng nhau ăn tối ở nhà hàng, cùng nhau về phòng tôi ngâm chân.
Hai người đang nói chuyện thì tôi nhận được điện thoại của Cố Nam Châu.
Vốn không muốn nghe, nghĩ đến chuyện ly hôn, cuối cùng vẫn chọn nghe máy.
Điện thoại nối máy hồi lâu ta không nói gì, ngay khi sự kiên nhẫn của tôi sắp cạn kiệt, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn có chút tủi thân của ta:
“Tiểu Vân, về đi, không thể sống thiếu em.”
“Quần áo của bẩn rồi, ra ngoài không có quần áo mặc, không muốn ăn đồ ăn ngoài nữa, nhớ cơm em nấu.”
Tôi không nhịn được cười lạnh:
“Cố Nam Châu, dựa vào đâu mà nghĩ rằng sau khi tôi phát hiện ngoại , vẫn sẽ tiếp tục hạ mình bảo mẫu cho như trước đây?”
Lần này giọng nói của ta thậm chí còn có chút run rẩy:
“Xin lỗi, Tiểu Vân, đều là lỗi của , không nên giấu em nhiều năm như vậy.”
“Nhưng không nói cho em biết cũng là vì sợ em hiểu lầm, sợ em tức giận.”
“Nhưng em tin đi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với em, những năm qua thật sự muốn sống tốt với em.”
Bên nhau 30 năm, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy ta cúi cái đầu cao ngạo của mình để xin lỗi.
Cố Nam Châu luôn mang trong mình một khí chất của người trí thức, dù bản thân có sai cũng chưa chắc đã chịu thừa nhận.
Nhưng lần này, lời xin lỗi nghẹn ngào, run rẩy của ta đã không còn lay được tôi nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, một lần nữa bày tỏ sự kiên quyết của mình:
“Cố Nam Châu, ngày mai là ngày cuối cùng, ký tên xong thì đến Cục Dân chính, 10 giờ tôi hy vọng có thể nhìn thấy đúng giờ ở cổng Cục Dân chính.”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-10.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-10.html.]
“Đừng thử thách sự nhẫn nại của tôi đối với .”
“Anh có thể không ký, cũng có thể không đến, vậy thì cứ thử xem vị giáo sư già đức cao vọng trọng như có chịu nổi nguy cơ thân bại danh liệt lúc tuổi già không.”
Tôi không cho ta cơ hội nói thêm, trực tiếp cúp máy.
Sau một hồi im lặng kéo dài, tôi nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng thở dài một hơi.
“Sao? Cậu cũng thấy tớ đến tuổi này rồi không nên ly hôn à?”
Trong lòng tôi có một nỗi khó chịu không nói nên lời, có lẽ trong mắt mọi người tôi quá cố chấp chăng.
Nhưng nhân vật chính là tôi, cả một đời quá dài, tôi không muốn cứ mãi ghê tởm, khó chịu mà tiếp tục kéo dài như vậy.
Ấm ức nửa đời người rồi, chẳng lẽ khoảng thời gian còn lại vẫn phải tiếp tục ấm ức sao?
Cả đời này tôi sẽ không hối hận về quyết định đã đưa ra vào lúc này.
Bạn tôi đưa cho tôi quả quýt đã bóc sẵn, cười cười, nghiêm túc nói:
“Nghĩ gì thế, tớ không có ý đó.”
“Ngược lại tớ thấy cậu rất tuyệt, Tiểu Vân, cậu có thể bước đến bước này đã là rất giỏi rồi.”
“Phụ nữ cả đời vợ, mẹ, luôn bị những thân phận này trói buộc, rất khó sống thật với chính mình.”
“Tớ thấy cậu bây giờ thật sự rất tốt, tự do hơn trước, tràn đầy sức sống hơn trước.”
“Chúng ta cũng mới 50 tuổi thôi mà, tương lai còn vô vàn khả năng, không phải là cứ phải xoay quanh chồng, xoay quanh con cháu cả đời.”
Khóe mắt tôi lại ươn ướt, chỉ là lần này, quả quýt ăn vào miệng rất ngọt, rất ngọt.
Đêm nay tôi và Khương Nghiên nằm trên giường, ngắm sao ngoài cửa sổ trò chuyện.
Hai người hồi tưởng quá khứ, mơ mộng tương lai.
“Tiểu Nghiên, nhớ hồi đại học quá, nếu cuộc đời có thể lại thì tốt biết mấy.”
Cô ấy cười trêu tôi:
“Cậu ấy à, chắc là nhớ hồi chưa gặp Cố Nam Châu chứ gì?”
“Tiểu Vân, cậu bây giờ rất tuyệt, đặc biệt tuyệt.”
Giấc mơ đêm nay toàn là vị ngọt.
Bạn thấy sao?