“Bà Thẩm, bà có chắc chắn muốn ly hôn không ạ? Ở độ tuổi của hai người ly hôn có hơi phiền phức.”
“Với lại, về phía chồng và con trai bà, bà đã nói chuyện qua chưa ạ?”
Nghe giọng nói rõ ràng không hiểu của luật sư ở đầu dây bên kia, tôi thở dài một hơi nặng trĩu, nghiêm túc nói:
“Vâng, dù rất phiền phức, tôi vẫn muốn ly hôn.”
“Phiền luật sư Chu mau chóng giúp tôi soạn một bản thỏa thuận ly hôn, cầu cứ dựa theo những gì tôi đã gửi cho .”
Cúp điện thoại, tôi ngẩn người nhìn mình trong gương, mái tóc hoa râm, gương mặt nhợt nhạt.
Nửa đời đã qua, tôi thật sự rất không cam tâm.
Thế là tôi thay chiếc váy mới đã chuẩn bị cho mình.
Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của tôi, một buổi chiều thứ Sáu rất đẹp.
Ngày mai con dâu đưa cháu trai đến nhà ông bà ngoại, buổi tối cũng không cần tôi đi đón.
Cuối tuần tôi không cần đưa cháu đi học thêm, ngoài việc nhà, hiếm khi tôi có thời gian cho riêng mình.
Vốn dĩ định cuối tuần cùng Cố Nam Châu tổ chức sinh nhật tuổi năm mươi bù cho tôi, giờ đây trong lòng lại thấy buồn nôn không tả xiết.
Chỉ cần nghĩ đến con người ta là tôi đã thấy ghê tởm không nói nên lời, tôi đạp xe đạp công cộng một mình ra biển.
Gió biển rất dịu dàng, bờ biển rất lãng mạn.
Nhìn đại dương mênh m.ô.n.g không thấy bến bờ, tôi lại lặng lẽ muốn khóc.
Mới hôm qua thôi, sau khi cháu trai nghịch điện thoại của chồng tôi xong mà không khóa màn hình.
Tôi vô thấy một người có ghi là "Vợ " gửi tin nhắn đến, bảo ta tối qua ăn cơm.
Tôi vô cùng nghi ngờ, bấm vào tin nhắn WeChat đó.
Thế là tôi thấy lịch sử trò chuyện kéo mãi không hết.
Từ lịch sử trò chuyện và những bức ảnh du ngoạn đó đây trong album, tôi đã ghép lại được câu chuyện của chồng tôi và mối thời niên thiếu.
—-
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - -rac-thi-nen-bo/chuong-1.html">https://otruyen.vn/da--rac-thi-nen-bo/chuong-1.html.]
Anh ta đưa mẹ con họ đi khắp non sông đất nước, vì người bạch nguyệt quang sớm góa chồng này mà ta cho phép đứa bé kia gọi mình là bố.
Giờ đây tuổi đã cao, ta vẫn ngày ngày đến nhà cùng bạch nguyệt quang chăm cháu.
Họ đã đến bờ biển mà tôi muốn đến rất nhiều lần chưa một lần được như ý, tay trong tay dạo bước.
Họ đã đến Paris mà tôi hằng mơ ước, lưu lại những khoảnh khắc lãng mạn.
Mà những ngày tháng đó lại tương ứng với những lúc tôi còn trẻ chăm sóc chồng con, hầu hạ bố mẹ chồng, việc nhà không xuể, và chăm sóc cháu nội.
Tối qua khi tôi đưa điện thoại cho ta, người chồng vốn giỏi biện luận của tôi đã im lặng, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu:
“Anh và ấy vẫn còn nghĩa thời trẻ, ấy gặp khó khăn, không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Tôi không nói lại được, ta lại tức giận mắng tôi là đồ thần kinh một cách khó tin.
Tối hôm qua, gia đình vốn luôn hạnh phúc yên bình đã xảy ra một cuộc chiến gia đình gà bay chó sủa.
Đương nhiên, người bị đối đầu chỉ có mình tôi.
Mẹ già cao tuổi, người chồng ngoại , đứa con trai cực khổ nuôi lớn, đứa con dâu coi như con ruột, tất cả đều đứng về phía chồng tôi.
Bà mẹ cao tuổi của tôi gọi điện trách mắng, khuyên nhủ, cho rằng tôi đã lớn tuổi không nên quá bướng bỉnh.
Tôi không muốn nhớ lại cuộc cãi vã tối qua nữa, quá mệt mỏi, mệt đến mức tinh thần suy sụp, muốn khóc thật to.
Tôi ngồi bần thần bên bờ biển, suy nghĩ cả một đêm.
Giống như đêm qua, tôi đã nghĩ thông suốt rồi.
Ba mươi năm như chim liền cánh phải chia xa, lần này tôi chỉ bay vì chính mình.
Năm mươi tuổi thôi mà, đang là lúc tái sinh, tương lai của tôi vẫn còn vô vàn khả năng.
Tôi ngồi bên bờ biển hồi tưởng lại 30 năm cuộc sống hôn nhân của mình, nghĩ thông suốt rồi cũng thấy nhẹ lòng.
Dạo bước dọc bờ biển, nhìn những cặp đôi khác nắm tay nhau.
Nhìn gia đình ba người cười nói vui vẻ, nhìn có người lẻ bóng một mình khóe miệng lại nhếch lên.
Dường như tôi cũng đã tìm thấy hướng đi cho mình sau này.
Bạn thấy sao?