5
Vừa bước vào cửa, thấy Lưu Phương với khuôn bụng hơi gồ, khuôn mặt dữ tợn kia lập tức trở nên vặn vẹo, “Con khốn này, dám quyến rũ chồng tao! Còn dám tự hào vác cái bụng bầu này đi lại khắp nơi, xem tao có mày không?!” Nói xong liền tiến lên vung tay tát liền mấy cái.
Lưu Phương bị đánh kêu thảm thiết, cũng không quên vòng tay khom người bảo vệ chặt chẽ bụng bầu.
Lúc này, Lý Kiến vừa mới đến công ti, khi thấy người phụ nữ kia, sắc mặt lập tức trắng bệch, vội vàng tiến tới cản ta lại, “Vợ, sao em lại đến đây? Em — A!!!”
Người phụ nữ kia thấy Lý Kiến lại càng thêm tức giận, xách tai hắn tát liền hai cái không lưu lại chút lực nào, “Thứ cơm nhão phượng hoàng nam này, còn dám lén lút ngoại sao lưng tôi! Anh ăn uống tiêu xài của tôi, không biết sống chết trộm mười vạn của tôi mang đi nuôi , còn dám ta lớn bụng?! Hôm nay tôi sẽ đánh chết đôi dâm phu gian phụ không biết xấu hổ này!”
Sức lực của vợ Lý Kiến rất lớn, tay chân đá không kiêng nể gì, tôi và các đồng nghiệp khác đều đứng bên cạnh hào hứng xem kịch vui, không ai có ý định tiến lên khuyên can ngăn cản.
Trước đây Lý Kiến vẫn luôn khoe khoang với mọi người về địa vị trong gia đình, vợ hắn ở nhà phải ngoan ngoãn phục tùng hắn, lần này sao, tất cả chuyện xấu đều bị bại lộ sạch sẽ.
“Vợ ơi, em hiểu lầm rồi! Sao có thể trúng một kẻ vệ sinh nghèo nàn hèn kém , càng chưa đến ta xấu xí kinh tởm như ! Đứa trẻ trong bụng ta không phải của , thật sự!” Lý Kiến tranh thủ cơ hội vội ôm lấy vợ mình giải thích.
Lưu Phương bị đánh đến thâm tím mặt mày nghe thấy Lý Kiến ta như , khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, theo bản năng về phía tôi.
Tôi châm chọc ta, cố ý , “Chị dâu, nếu Lý Kiến đã như , chi bằng chị hỏi thử xem đứa trẻ trong bụng Lưu Phương này là ai? Biết đâu mọi chuyện thật sự là hiểu lầm thì sao?”
Vợ của Lý Kiến nghe xong liền quay sang trợn trắng mắt Lý Kiến, “Được, đi! Trong bụng con khốn này là con của ai?!”
“Đứa trẻ đó là —” Lý Kiến một nửa liền ngừng bặt.
Trước mặt nhiều người như , đương nhiên hắn không thể ra sự thật, nếu không toàn bộ công ti đều sẽ biết những việc hèn hạ ghê tởm hắn đã .
Lúc này, Lưu Phương vẫn phải nhịn nhục bị đánh đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt đầy nước về phía tôi, “Nói thì ! Tôi cho các người biết, đứa trẻ này chính là —”
“Câm miệng!” Lý Kiến vừa nghe đến đây, lập tức vung tay đánh thẳng vào mặt Lưu Phương.
Kế hoạch đã thành công một nửa, đương nhiên hắn không cho phép Lưu Phương nửa đường chạy ra hỏng chuyện tốt của hắn.
Nhưng hành này của Lý Kiến trong mắt vợ hắn lại chính là chột dạ, càng thêm tức giận, xông tới lại cho hắn một trận no đòn.
Nhất đời, cả công ti đều vang vọng tiếng hai người kêu rên thảm thiết.
6
Lưu Phương bị vợ Lý Kiến đánh đến thai, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng mới có thể giữ lại đứa trẻ.
Cô ta trắng mặt đến công ti nộp đơn xin thôi việc.
Trước khi rời đi, ta còn đến văn phòng của tôi, khuôn mặt xanh xanh tím tím đầy vẻ không cam tâm, tức giận trách cứ tôi, “Chu Nhiên, ngày ấy vợ Lý Kiến đánh em thành ra như , tại sao không đứng ra bảo vệ em?!”
Tôi ta, lạnh, “Tôi và không quen không biết, vì sao phải đứng ra bảo vệ ?! Hơn nữa, tiểu tam hoại hạnh phúc của người khác xứng đáng phải bị trừng , thật sự cảm thấy mình bị đánh là oan uổng sao?”
Còn muốn tôi đứng ra bảo vệ ta?
Lúc ấy tôi chỉ hận không thể xông lên cho ta vài đạp!
Lưu Phương nghe lập tức nóng nảy, “Em không phải tiểu tam, em và Lý Kiến thật sự không có gì! Đứa trẻ trong bụng em —”
“Đó là chuyện của , tôi không muốn nghe! Phiền ra ngoài nhớ đóng cửa lại!”
Đương nhiên tôi không thể để ta ra chuyện này quá sớm. Trò chơi còn dài, kịch hay vẫn đang chờ phía sau mà.
Vì , tôi thẳng thắn đuổi ta ra khỏi văn phòng.
Cô ta oán hận tôi chằm chằm, hai nắm tay siết chặt, lặp lại câu cùng ngữ khí âm độc của kiếp trước, “Tôi sẽ khiến phải hối hận!”
Sau đó, ta thu dọn đồ đạc đi khỏi công ti.
Tôi lạnh lùng, hối hận?
Được, tôi cũng rất muốn xem, đến cùng là ai sẽ phải hối hận?!
.
Đời trước, nhờ có Lý Kiến lén lút tiếp tế, Lưu Phương mới có thể thuận lợi dưỡng thai đến ngày sinh nở.
Nhưng hiện tại, tôi đã lén tiết lộ mối quan hệ của Lý Kiến và Lưu Phương cho vợ Lý Kiến, vợ hắn đã kiểm soát tất cả tiền bạc cùng tài khoản của Lý Kiến, cũng không cho phép hắn tiếp tục tiếp với Lưu Phương nữa.
Lưu Phương rơi vào đường cùng, chỉ có thể ôm bụng bầu trở về làng tìm trai Lưu Đại Long của mình.
Lưu Đại Long vốn đã ghi hận ta, sau khi biết ta lên thành phố mấy tháng không những không kiếm tiền còn mang bầu phải nằm trên giường dưỡng thai, lại càng tức giận đến giậm chân, một bạt tai trực tiếp dừng lại trên mặt ta , “Thứ đàn bà lăng loàn này, mày đúng là không biết xấu hổ! Tao đã sớm tên Lý Kiến kia không tốt đẹp gì, bảo mày đi theo người tên Chu Nhiên đó, mày lại không nghe! Bây giờ tiền không có, còn chửa hoang, đúng là đồ vô dụng không tích sự gì!”
Lưu Nhiên bị đánh đầy máu trong miệng, còn bị Lưu Đại Long mắng chửi không tiếc lời, nhịn không mà khóc lóc kể lể, “Em cũng muốn đi theo Chu Nhiên lắm chứ, hắn không để ý đến em! Rõ ràng lần đầu tiên hắn thấy em đã thương xót đau lòng như , vì sao chỉ một chớp mắt đã trở thành chán ghét oán hận, hoàn toàn không quan tâm gì em!”
Lưu Đại Long càng nghe càng tức giận, “Mày đừng đứng đây mấy lời vô nghĩa này nữa! Muốn về nhà ăn trắng mặc trơn, không có cửa đâu! Mau đến bệnh viện bỏ thứ con hoang này đi! Nhân dịp trong thôn chưa ai biết chuyện, tao sẽ đến đầu thôn chuyện với tên què họ Lý, mày gả qua đó cũng có thể đổi vài vạn tiền sính lễ!”
Nói xong, hắn tiến lên muốn lôi Lưu Phương đi.
Nhưng Lưu Phương lại vội vàng cự tuyệt, “Không ! Em không thể bỏ đứa trẻ này, nó chính là con át chủ bài của em! Chờ tới khi em thuận lợi sinh nó ra, chúng ta sẽ có tiền tiêu ba đời không hết!”
Đương nhiên Lưu Đại Long không tin ta, nhất quyết muốn đưa ta đi thai.
Cuối cùng, Lưu Phương bất đắc dĩ cái thai trong bụng ta chính là con của tôi, ta đang chờ ngày sinh nó ra rồi tìm tôi đòi tiền.
Lưu Đại Long lập tức vui vẻ ra mặt, bắt đầu cúc cung tận tụy chăm sóc ta, chỉ chờ ngày có thể trở mình thành đại gia.
Bạn thấy sao?