Cứu Rỗi – Chương 3

Người đã quá lâu không thấy ánh sáng đột nhiên bao bọc bởi ánh nắng, đôi mắt sẽ không kiểm soát mà rơi lệ.

"Thích, thích... Cảm ơn dì. Dì út, những thứ này có đắt lắm không ạ?"

Tôi ôm những món quà gặp mặt này, phát ra âm thanh rất nhỏ., thậm chí vì quá căng thẳng mà hơi lắp bắp.

Động tác lục tìm quà của dì út dừng lại một chút, đặt chiếc váy nhỏ trong tay xuống.

Dì ấy ném cho tôi tờ khăn giấy: "Khóc cái gì chứ, những ngày tốt đẹp của cháu mới bắt đầu mà!"

Thấy tôi khóc thút thít sắp ngất đi, dì út bất đắc dĩ lấy từ trong đống quà ra một gói kẹo, sau khi mở ra thì nhét vào miệng tôi một viên.

"Cứ khóc đi, khóc hết hôm nay rồi sau này cháu không rơi nước mắt nữa, đi theo dì cháu sẽ không phải chịu khổ nữa."

Viên kẹo đó có vị lạ lạ, rất thơm, lúc đầu hơi đắng, sau đó lại trở nên ngọt lịm.

Dì út đó gọi là sô--.

Đắng xong, nó sẽ ngọt.

4.

Dì út dẫn tôi đi chơi vài ngày, trải nghiệm hết tất cả những thứ mà trước đây tôi chỉ thấy trong mơ.

Dì ấy ăn vận cho tôi như một tiểu thư nhà giàu. Tóc buộc gọn gàng, chiếc váy nhỏ trên người vừa thoải mái vừa đẹp.

Dì ấy cũng ăn mặc vừa hợp mốt vừa đẹp, chiếc áo khoác dày màu xanh rêu mặc trên người khiến dì ấy trông cao và gầy hơn.

Dì ấy : "Chúng ta đi đổi tên, cái tên cũ đó ngay cả chó cũng không thể gọi."

Lần trước đi đồn công an đổi tên là cơn ác mộng của tôi. Những người già cả đời nông kéo lê tôi như gia súc vào căn phòng đó.

Bà nội với giọng quê mùa, đi lại ba bốn lần: "Đổi tên, gọi là Chu Tiện Nữ."

Những người khác không nổi, hết lòng khuyên can: "Bà ơi, gì có chuyện đặt tên con như thế, ra khó nghe lắm."

Bà nội tôi trợn mắt, tiện thể ngồi phịch xuống đất, vỗ đùi kêu gào: "Con bé này là quỷ đòi nợ, nhà tôi tốt bụng không vứt bỏ nó, nó lại đòi nợ con cháu nhà tôi!"

Bà hét lên những lời tuyên truyền mê tín phong kiến đó, vừa khóc lóc om sòm vừa lăn qua lăn lại.

Những nhân viên đó không còn cách nào khác, đỡ bà dậy, trong ánh mắt bọn họ tôi có đồng , có sự tò mò.

Lúc đó tôi chưa đầy năm tuổi, vẫn bị những ánh mắt đó chằm chằm đến mức mơ thấy ác mộng suốt đêm.

Một lần nữa bước vào khung cảnh quen thuộc, tôi chỉ cảm thấy m.á.u trong người sắp đông cứng lại, dì út lại bóp nhẹ tay tôi, kéo tôi vào trong.

"Tên cũ của đứa trẻ này không hay, bây giờ chúng tôi đổi tên, gọi là..." Dì út quay đầu tôi một cái, thấy sắc mặt tôi dần trắng bệch, khẽ thở dài: "Gọi là Chu Hòa Vân."

Tôi đột nhiên mở to mắt, ngẩng phắt đầu lên dì út.

Kể từ khi tôi bị gọi là Chu Tiện Nữ, tôi đã có chấp niệm với tên của mình.

Nhờ chính sách bên trên, tôi may mắn đi học tiểu học, trường tiểu học trong thôn cũng dạy không nhiều chữ. Tôi bèn chọn lọc từ số ít chữ mà tôi biết.

Tôi thích chữ Hòa*, ai cũng thích Hòa, đó là lương thực, là tất cả những gì quý giá nhất trong lòng mọi người. Tôi thích Vân, những đám bông trắng to lớn trên bầu trời kia tự do tự tại, bay cao đến thế, đi xa đến thế.

(*) “Hòa” ở đây có nghĩa là “cây mạ”.

Chu Hòa Vân, Chu Hòa Vân.

Thực ra tôi đã lén gọi mình bằng cái tên này, tôi cũng lén với bè trong lớp rằng: "Sau này các gọi mình là Hòa Vân nhé."

Chỉ là sau đó chuyện này truyền đến tai gia đình, tôi bị đánh một trận tơi bời: "Gọi mày bằng tên xấu là vì tốt cho nhà chúng ta, đồ đê tiện này còn muốn gọi tên đẹp nữa hả?"

Tôi cất giữ ba chữ Chu Hòa Vân này như viên kẹo ngày Tết trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim. Dì út lại đào nó lên, đặt lên đầu tôi.

"Cái tên này mới là cái tên mà con người ta nên có chứ, cái tên trước kia... thật là mất hết lương tâm, hàng xóm láng giềng không nhổ nước bọt c.h.ế.t cha mẹ nó à?"

"Cái nhà đó mất hết lương tâm rồi, từ lâu đã không còn mặt mũi nào nữa." Dì út với người đổi tên một lúc, sau đó vỗ vỗ đầu tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...