Cứu Rỗi Chính Mình – Chương 1

1

 

Nhìn khuôn mặt ướt nước mắt vẫn bặm môi quật cường của con trai, trái tim tôi run lên một chút, bàn tay đang giơ cao vô lực hạ xuống, cuối cùng ôm nó vào lòng thật chặt.

 

Nước mắt chảy như mưa, khóe môi lại không ức chế mà cong lên.

 

Thật tốt quá! Tôi sống lại rồi!

 

Tôi không chết! Con trai con cũng vẫn đang sống tốt!

 

Kiếp trước, con trai vì một con mèo mà đánh con , tôi nổi giận tranh cãi với nó một trận, cuối cùng tức giận bỏ ra khỏi nhà.

 

Bởi vì các con đều ở trong nhà, tôi cũng không dám đi xa, chỉ đến công viên gần đó tạm thời thả lỏng bình ổn lại cảm mà thôi.

 

Nhưng vạn vạn không ngờ tới, tôi lại gặp phải một kẻ biến thái, còn bị hắn cưỡng hiếp rồi chết.

 

Có lẽ do đang là giờ nghỉ trưa, tôi bị tra tấn suốt một giờ cũng không có người đi qua cứu giúp.

 

Linh hồn của tôi trở lại nhà mình, nghe thấy nhà bên cạnh đang bị cướp bóc, tôi cực kỳ sợ hãi, bởi vì cửa nhà không khóa, hai con của tôi đều đang ngủ trưa.

 

Mà tôi chỉ là một u hồn, chuyện gì cũng không , chỉ có thể âm thầm cầu nguyện gã côn đồ sẽ không đến nhà mình.

 

Sau đó, tôi lại nghe thấy hàng xóm với gã côn đồ, “Đại ca, tôi đã già rồi, vợ nhà bên trẻ trung xinh đẹp, chồng không thường ở nhà, trong nhà chỉ có hai đứa con nhỏ…”

 

Khi ấy, trong đầu tôi không khỏi “Ầm!” một tiếng, suýt chút nữa hồn phi phách tán!

 

Phải sao đây?

 

Sao bà ta có thể như ?

 

Chúng tôi mới chuyển đến đây chưa đến một tháng, chưa từng ra chuyện gì đắc tội bà ta đi?

 

Sau đó, tôi trơ mắt đám côn đồ nghênh ngang đá cửa xông vào, tìm kiếm một lượt khắp các phòng.

 

Không tìm thấy tôi, chúng nổi giận đánh thức hai đứa trẻ, hỏi tôi đang ở đâu.

 

Con vẫn còn nhỏ, bị dáng vẻ hung hãn của chúng dọa cho khóc nấc.

 

Con trai tuy thường ngày rất hay bắt nạt em , lúc này lại dũng cảm đứng lên che phía trước con bé. Nó hung ác trứng mắt đám côn đồ, giống hệt một con thú nhỏ đang nhe răng.

 

Đám côn đồ không hỏi , thẹn quá hóa giận, trực tiếp dùng dao nhọn sắc bén đâm vào cơ thể con trai, một dao lại một dao.

 

Máu tươi chói mắt bắn tung tóe lên tường, đọng thành vũng trên đất, nó không khóc.

 

Chỉ tới khi em bị đám côn đồ lôi tới, xé nát y phục trên người, nó không kiềm chế nước mắt của mình.

 

“Không đụng đến em tao!!!” Nó kêu gào tê tâm liệt phế, liều mạng bò về phía em , để lại một vệt máu dài phía sau.

 

Con trai của tôi!

 

Linh hồn của tôi như bị xé thành ngàn mảnh vụn, đau đớn tới mức tưởng chừng đã hồn phi yên diệt.

 

Nhưng, không có!

 

Tôi phải trơ mắt đám côn đồ hành hạ hai con của tôi đến chết!

 

Tuyệt vọng, đau đớn, hối hận… Tất cả đột ngột đánh úp xuống, khiến toàn thân tôi run rẩy, không lên lời.

 

Mà hàng xóm nhân lúc đám côn đồ tàn nhẫn tra tấn hai con của tôi, yên tâm thoải mái bỏ chạy ra ngoài!

 

2

 

Hai giờ sau, cảnh sát tới.

 

Nghe xảy ra hung án, những người xung quanh đều tụ lại xem.

 

Hàng xóm bỏ chạy nửa ngày cuối cùng cũng trở về.

 

Mọi người thấy thảm kịch trong nhà tôi, bắt đầu nhỏ giọng chỉ trỏ bàn tán, trong đó thanh âm của hàng xóm là cao nhất:

 

“Làm mẹ mà tàn nhẫn tới như ! Bỏ các con của mình trong nhà, bản thân lại chạy ra ngoài phóng đãng!”

 

“Hừ, ai mà biết ta gì? Cả ngày ăn mặc hở hang, vừa đã biết chẳng phải thứ tốt đẹp gì?”

 

“Bắt cóc cái gì chứ? Tôi khẳng định là thứ phụ nữ không đứng đắn kia trêu chọc mấy kẻ không ra gì, cuối cùng bại lộ nên bị trả thù!”

 

“Có người mẹ như , hai đứa trẻ này đúng là xui xẻo tám đời!”

 

“Haiz, sinh ra con của kẻ lẳng lơ, thật là đáng thương!”

 

 

Tôi tức giận đến run rẩy, cho dù không thể chạm vào bà ta, vẫn không ngăn bản thân hung hăng tiến tới, giáng mạnh một bạt tai vào khuôn miệng ác độc vẫn đang lăng mạ không ngừng kia!

 

Con của tôi là bị bà ta , bây giờ bà ta còn có mặt mũi đứng đây bịa chuyện về tôi?!

 

Vì sao người chết không phải bà ta?

 

Vì sao hai đứa con vô tội của tôi lại phải chịu kết cục thê thảm như ?!

 

Tôi hận tôi đã vì một phút nóng nảy nhất thời mà bỏ nhà ra ngoài, lại càng hận bà ta vì mạng sống của mình mà bán đi mạng sống của cả nhà tôi!

 

Oán hận ngập trời như biến thành thực thể, tuôn ra từ linh hồn yếu ớt của tôi, khiến không trung cao xanh rực rỡ kia bất chợt mây đen mù mịt!

 

Một tia ánh sáng chói lòa lóe sáng, tôi mất đi ý thức.

 

Tới khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại thời điểm đang giơ tay lên chuẩn bị đánh con trai của mình.

 

3

 

Tôi ôm con trai khóc nức nở một hồi, khiến con trai không biết phải sao, con cũng hoảng sợ chạy tới nắm tay tôi, “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc! Là lỗi của con, con không nên đá con mèo của trai!”

 

Đúng ! Thật ra các con của tôi rất ngoan, dù sao cũng vẫn là trẻ con, có trẻ con nhà ai không ngang ngạnh giận dỗi chứ?

 

Chỉ có tôi, nóng nảy thiếu suy nghĩ, quá mọi chuyện.

 

Sau khi nổi giận bỏ đi, không chỉ bản thân, cũng khiến các con bị tra tấn thê thảm.

 

Lúc này, tôi tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái diễn nữa.

 

“Xin lỗi, là lỗi của mẹ. Hai bảo bối, để bù đắp sai lầm, hôm nay chúng ta không ngủ trưa, mẹ dẫn các con đi xem phim nhé?”

 

“Tuyệt quá! Mẹ là tốt nhất!” Hai đứa trẻ lập tức vui vẻ, vẫn giữ khuôn mặt vương nguyên nước mắt, ôm nhau rạng rỡ.

 

Nước mắt của tôi lại tràn khỏi mi.

 

Nhẩm lại thời gian, sau khi tôi bỏ đi nửa giờ thì gặp phải kẻ biến thái, bị hắn nhục suốt một giờ…

 

Cho nên, còn một tiếng rưỡi nữa là đến thời điểm gã côn đồ đạp cửa xông vào nhà tôi!

 

Tất cả vẫn còn kịp!

 

Tôi lập tức thu dọn đồ đạc, vội vã đưa các con ra ngoài.

 

Khi đi ngang qua cửa nhà hàng xóm, hận ý mãnh liệt lại dâng lên.

 

Lần này, tôi nhất định phải thay đổi vận mệnh, để ả đàn bà ác độc đó phải tự nhận hậu quả!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...