Vừa thấy tôi, Vương Yến lập tức chạy lại.
“An An, cậu không sao chứ? Sếp có xử lý cậu không?”
Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, tôi lập tức tỏ ra tội nghiệp:
“Đẹp trai thì gì, vẫn là tên tư bản keo kiệt!”
“Mình mời ta ăn để xin lỗi, thế mà kéo mình đi nhà hàng cao cấp, một bữa mất hơn chín nghìn, bay luôn tháng lương.”
“Trời đất, cậu trả tiền luôn á?”
Vương Yến ôm chặt lấy tôi đầy xót xa.
Tôi sụt sịt:
“Ừ, tháng này chắc phải ăn mì gói rồi.”
Mọi người thương cảm, đổi buổi liên hoan sang tháng sau.
Vừa khéo, tháng này mình mua cái túi thích, tháng sau lại có lương mời mọi người.
Đúng là xoay vòng vốn thành công!
Khi tôi đang tự khen mình là thiên tài tài chính, Tiểu Lý bước đến gọi tôi vào phòng sếp.
“Cậu thật với mình, sếp gọi mình có chuyện gì không?”
Tiểu Lý :
“Chắc không sao đâu, cậu vừa thăng tổ trưởng, sếp có khi coi cậu là cánh tay phải ấy mà.”
Tiểu Lý đâu biết chuyện kia…
Nếu không phải việc công, thì chỉ có thể là…
Tôi lén lút vào văn phòng, Tiểu Lý đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Não tôi quay mòng mòng:
“Ừm… việc trốn thanh toán là lỗi của em. Tổng bao nhiêu, em chuyển lại nhé? Sếp sẽ không giận em đâu nhỉ?”
Công cuộc tính toán bắt đầu!
“Chuyển khoản luôn đi, dù sao tôi cũng là một tên tư bản keo kiệt.”
Tạ Ngọc giơ điện thoại lên, mở mã thanh toán.
“Tổng cộng là chín nghìn lẻ ba.”
“Vì lý do nhân đạo, tôi xóa phần lẻ cho em rồi, không cần cảm ơn.”
Chết tiệt, nghe thấy hết rồi.
Tim tôi quặn thắt, lẩm bẩm:
“Em không mang điện thoại, để chiều em chuyển nhé.”
Tạ Ngọc hừ lạnh:
“Đừng ngại, dù sao tôi chỉ biết hát Tình như lửa thôi mà.”
“… Là Trái tim rực cháy mới đúng!”
Tôi sửa lại, lòng đau như cắt.
“Tống Vận An.”
Tạ Ngọc đen mặt, nghiến răng ken két, kéo mạnh tôi lên bàn việc.
Tư thế hiện tại… hơi quá ám muội.
Mặt tôi đỏ bừng, tim đập loạn xạ.
“Tạ… Tạ Ngọc, gì thế? Đây là công ty đấy, … đừng gì em nhé!”
“Anh… gì em… gì?”
Tạ Ngọc bắt chước giọng run rẩy của tôi, cợt.
Được lắm, tên này chắc chắn đã hắc hóa rồi.
“Anh chẳng phải muốn quay lại với em sao? Em cân nhắc chút nhé.”
Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, định thoát thân trước đã.
Ai ngờ ta chẳng buông tay, còn hỏi lại:
“Tại sao phải quay lại với em? Vì em biết hát Tình như lửa à?”
Cái vụ này không qua luôn à?
Tôi muốn khóc không có nước mắt.
Tôi không nhớ mình đã rời khỏi văn phòng kiểu gì, chỉ biết lúc đứng trước gương trong nhà vệ sinh, son môi tôi đã lem, cổ áo nhăn nhúm.
Đôi mắt lờ mờ mơ màng, trông chẳng khác gì vừa bước ra từ mấy cảnh phim cảm.
8
Đồ đàn ông chết tiệt, đồ chó má!
Tôi nghiến răng, siết chặt nắm tay, chỉnh trang lại rồi mới quay lại bàn việc.
Suốt tuần tiếp theo, Tạ Ngọc viện đủ lý do gọi tôi vào văn phòng.
Ngày nào cũng câu cửa miệng:
“Vì em biết hát Tình như lửa, nên yên tâm giao việc này cho em.”
Ai là người bài hát này nổi thế hả trời?
Cuối tuần, mẹ tôi nhắn tin bảo về nhà ăn cơm, tiện thể đón em trai về.
Nghe nó lẩm nhẩm Tình như lửa, tôi tức đến mức thẳng vào vai nó.
“Muốn chị méc mẹ thì cứ hát tiếp đi.”
Tôi giơ ngón tay cảnh cáo.
Em trai tôi sững sờ, cúi đầu nghịch điện thoại, không dám hé răng.
Cả nhà hiếm khi ngồi ăn chung, ngay cả Lâm Dịch Vân cũng về.
Mẹ tôi một bàn đầy món ngon, tươi bảo chúng tôi rửa tay ăn cơm.
“An An à, con cũng lớn rồi, bao giờ dẫn trai về cho bố mẹ xem mắt?”
Mẹ gắp cho tôi miếng sườn.
Tôi liếc sang Lâm Dịch Vân:
“Khi nào Dịch Vân có thì con sẽ dẫn trai về.”
Lâm Dịch Vân xua tay ngay:
“Anh hứa với dì là sang năm cưới rồi, em lo mà kiếm người đi.”
“Chứ em định ế suốt đời hả? Giới trẻ các em không ổn rồi.”
Khóe miệng tôi co giật.
Được lắm, không phải giúp nhau che giấu sao?
“Con cũng đâu có ế, ngày mai cưới luôn đây!”
Mẹ tôi mừng rỡ:
“Biết ngay là An An có người mà, không cần gấp, dẫn về cho bố mẹ xem trước đã.”
“Vậy ngày mai dẫn về nhé, mai bố mẹ rảnh.”
Tôi gượng gạo, thấy vẻ mặt hả hê của em trai và Lâm Dịch Vân mà ức chế không thôi.
“Mẹ ơi, con bận lắm, mai không rảnh đâu. Với cả ấy cũng bận mà, để hôm khác nhé.”
“Tháng sau, không trễ hơn!”
Mẹ tôi ra lệnh, lòng tôi rối như tơ vò.
Em trai tôi và Dịch Vân gian, kéo nhau đi chơi.
Chỉ còn tôi một mình lái xe về nhà.
Sau khi suy đi tính lại, tôi quyết định… đi xem mắt!
Đây là giải pháp duy nhất. Thuê người giả trai dễ bị lộ lắm.
Nghĩ là , tôi lập tức đăng ký tài khoản trên trang web hẹn hò.
Nhanh chóng có người liên hệ, sắp xếp ba buổi xem mắt vào ngày mai, tại một nhà hàng xa công ty nhất có thể.
Chứ tổ chức gần công ty, lỡ mấy bà tám phát hiện thì tôi chết chắc.
Hôm sau.
Tôi ăn mặc lộng lẫy, xịt thêm chút nước hoa, lái xe thẳng đến địa điểm hẹn.
Người đầu tiên đã đến từ sớm, vẫy tay gọi tôi.
“Cô là Tình như lửa phải không?”
Anh ta nhe răng, và tôi thấy… mớ hẹ dính trên kẽ răng.
Cứu tôi với!
Đây là người đàn ông “chất lượng cao” mà bà mai đã giới thiệu ư?
Tôi cố nhịn , mỉm đi đến ngồi đối diện.
“Chào .”
9
Anh ta mặc vest, tóc vuốt bóng lưỡng. Tôi thực sự muốn cảm ơn vì màn biểu diễn này.
“Em xinh thật đấy, còn xinh hơn cả ảnh bà mối gửi cho .”
“Để tự giới thiệu, có hai căn nhà, tài khoản tiết kiệm cũng kha khá. Nếu em đồng ý, có thể ở nhà nội trợ luôn.”
“Thế nào, nếu ổn thì mình đi đăng ký kết hôn nhé?”
Cái gì cơ?!
Tự nhiên tôi cảm thấy, có tiền cũng chẳng phải vạn năng, không có tiền lại là phúc.
Ban đầu tôi nghĩ, chỉ cần người giàu, dù có mệt một chút cũng chấp nhận.
Trước khi đi xem mắt, tôi nghĩ: Đối tượng 80 tuổi cũng , miễn là giàu.
Sau khi xem mắt, tôi nghĩ: Tiền không còn quá quan trọng nữa.
Trước khi xem mắt: Có tiền là , tắt đèn như nhau.
Sau khi xem mắt: Tiền là vật ngoài thân.
Tôi mỉm từ chối khéo:
“Em nghĩ mình không hợp, em thích mấy cao 1m85, sáu múi cơ.”
Anh ta có vẻ bị phạm, trừng mắt uống ực một ngụm nước rồi đứng dậy rời đi.
Trước khi đi còn mắng tôi:
“Đồ đàn bà nông cạn!”
Phụt!
Đằng sau vang lên tiếng .
Tôi quay đầu lại, sững sờ.
“Tạ Ngọc, sao ở đây?”
“Anh theo dõi tôi à?”
“Anh điều tra tôi hả?”
“Anh giám sát tôi đúng không?”
Tôi dồn dập tra hỏi, Tạ Ngọc đầy ẩn ý.
“Cô tiểu thư à, chạy đến nhà hàng gần khu chung cư của tôi, cách công ty bảy tám cây số, mà gọi là tôi theo dõi á?”
“Em…”
“Trước khi luật sư của đến, em có gì cũng sẽ không thừa nhận.”
Tạ Ngọc gật đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Khi tôi quay đi trong tức tối, một người đàn ông khác tiến đến ngồi đối diện.
“Xin chào, là Tình như lửa đúng không?”
Phụt!
Vừa dứt câu, tiếng lại vang lên phía sau.
Tôi nhịn sự xấu hổ, lịch sự giới thiệu bản thân với người đối diện.
“Nhà không cầu gì nhiều, chỉ là mẹ muốn em sinh hai con trai. Bà ấy không thích con .”
“Em thấy thế nào? Không vội, mình có thể tìm hiểu nhau một tháng.”
Tìm hiểu cái đầu !
Toàn thể loại gì đây trời.
Tôi nhạt:
“Ủa, mẹ không phải phụ nữ à? Sao lại kỳ thị phụ nữ?”
“Chẳng lẽ cưới xong còn phải ngủ với mẹ à?”
Người đàn ông tức đến mức bật dậy:
“Cô dám không tôn trọng mẹ tôi, quá đáng thật!”
“Khỏi ăn nữa, chào nhé!”
Tôi: …
Rõ ràng hẹn 11 giờ, cớ gì phải đến sớm thế?
Tôi cố sắp ba buổi hẹn cách nhau nửa tiếng.
Nếu không hợp người này, tôi có thể nhanh chóng tiễn đi, tiếp tục gặp người tiếp theo.
Tôi liếc phía sau, thấy Tạ Ngọc đang từ tốn ăn uống, lòng càng thêm bực bội.
“Nhà hàng này chắc không phải của đâu nhỉ? Có cần thiết phải dính em như thế không?”
“Hay lắm, Tống Vận An. Hai cuộc xem mắt liên tiếp, mà mắt người của em tệ quá.”
Tên đàn ông chó má này còn bĩu môi!
Tôi cảm giác hôm nay mình đã mất sạch cả năm mặt mũi.
“Chị là ID Tình như lửa đúng không ạ?”
Một giọng nam ngọt ngào, mềm mại vang lên. Tôi quay đầu lại ngay lập tức.
10
Chàng trai trông trẻ trung, năng … à không, là một cậu bé đáng .
Tôi gật đầu:
“Em…”
Trông nhóc này cỡ tuổi em trai mình, đến đây xem mắt thật à?
Mặt cậu ấy hơi đỏ, gật đầu:
“Em là đối tượng xem mắt của chị hôm nay.”
Trời ơi, dễ thương quá. Chị có nên ra tay không?
Phía sau, Tạ Ngọc nhắc nhở đầy nghiêm túc:
“Nhóc nhầm rồi, em là đối tượng xem mắt thứ ba của ấy hôm nay.”
Tôi cầm lấy cái dĩa, quay lại quát:
“Im ngay!”
Rồi lập tức nở nụ dịu dàng quay sang cậu nhóc:
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Mất ba vòng xem mắt, lúc này món ăn tôi gọi mới mang lên.
“Em 22 rồi, đã đến tuổi kết hôn hợp pháp.”
“Em là con một, có xe có nhà có tiền tiết kiệm, không có thói quen xấu, là công dân tốt tuân thủ pháp luật.”
Cậu ấy gật đầu nghiêm túc.
Thật thà ghê…
Nhưng cậu ấy, tôi bỗng thấy như mình đang quấy rối chính em trai mình .
“Ờ… điều kiện của em tốt thế, sao lại đi xem mắt?”
“Chị à, tất cả là duyên phận thôi.”
Cậu nhóc ranh mãnh.
Tuyệt thật, đáng mà cũng khôn ghê.
“Ừm, duyên phận thật đấy. Xin chào, là chồng cũ của ấy, đến đây để kiểm tra giúp An An nhà .”
Tạ Ngọc không nhịn nữa, tiến tới ngồi thẳng xuống bên cạnh tôi.
Bạn thấy sao?