Em trai tôi cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân, trai của nó không đồng ý.
Em tôi tôi bằng ánh mắt long lanh, tha thiết.
“Chị ơi, cưa đổ trai ấy đi, chúng ta thành đại gia đình luôn!”
Cũng không phải là không thể, khi gặp đối phương, tôi sững sờ.
Người cũ đểu: “Lại chơi mỹ nhân kế nữa à?”
1
Em trai tôi có người rồi, nó bảo tôi là người đầu tiên biết chuyện này.
Theo kinh nghiệm của tôi, mấy vụ như này thường chẳng phải chuyện lành.
Quả nhiên, sau khi bị tôi ép cung, nó mới thú nhận hết.
Nó và là học đại học, trai ấy không cho trước khi tốt nghiệp.
Thời buổi nào rồi mà còn có ông cổ hủ trời?
“Chị ơi, chỉ cần chị giúp em lần này, sau này em gì cũng nghe lời chị hết.”
Em tôi chắp tay, cúi đầu, cầu xin không ngừng.
“Dừng lại!”
Tôi giơ ngón tay trắng nõn vừa mới móng, ngắm nghía, rõ ràng là không hứng thú.
“Chị ơi, trai ấy đẹp trai lắm, hơn cả diễn viên!”
“Chị ơi, sáu múi, cao 1m85!”
“Chị ơi, cưa đổ ấy đi, chúng ta thành người một nhà!”
…
Sau màn năn nỉ dai dẳng của em trai, tôi xách túi thanh toán cái rụp rồi kéo nó lên xe.
“Mày phải hiểu, chị của mày qua đó không phải vì chàng sáu múi cao 1m85 đâu, mà là vì hạnh phúc của mày đấy.”
Tôi gật đầu đầy nghiêm túc, tự thuyết phục mình.
Em trai và đã sắp xếp xong xuôi, hẹn trai ấy ở quán cà phê.
Tôi uốn éo, tươi bước theo em trai vào trong ngồi.
“Chào đẹp trai!”
Người đàn ông ngẩng đầu lên.
Tôi đơ người.
Trời ơi, chẳng phải là người cũ ba năm trước sao!
Tống Tiểu Áo, chết chắc với tôi.
Tôi quay sang em trai bằng ánh mắt thương cảm, vỗ vai nó.
Người cũ khẩy: “Lại mỹ nhân kế à?”
Muốn độn thổ quá trời!
Nhưng ánh mắt cầu xin của em trai, tôi đành mềm lòng.
Cố lên! Vì hạnh phúc của em trai, chị liều luôn!
Tôi rạng rỡ người cũ: “Anh đẹp trai, mới gặp lần đầu mà đã trêu em, thêm WeChat nhé, tiện liên lạc sau này.”
Em trai tôi đầy biết ơn, như thể tôi là ân nhân cứu mạng nó.
Ngược lại, Tạ Ngọc (người cũ) bỗng nghiêm mặt, thoáng chút bối rối: “Tống Vận An, em mất trí nhớ à?”
“Vậy hồi trước em chia tay không phải thật lòng đúng không?”
Nụ trên mặt tôi cứng đờ.
Không hề mất trí, giờ thì rất muốn mất trí đây.
Do giọng của Tạ Ngọc quá to, cả quán cà phê quay lại chúng tôi.
“Thời nay còn có tiết drama luôn á?”
“Hahaha, đúng kiểu kịch bản Mary Sue ngoài đời thật!”
“Tiếc ghê, chị xinh xắn mà mất trí nhớ!”
“Hay là kịch bản tiểu thuyết, lừa tiền chữa bệnh?”
Mấy lời đồn nhảm còn hoang đường hơn nữa vang lên khắp nơi.
Nhưng Tạ Ngọc chẳng thèm để ý, chỉ tôi chăm chăm.
Em trai tôi há hốc mồm, có thể nhét nguyên quả trứng vào.
“Chị ơi, sao em không biết chị từng có người cũ, mà lại là…”
2
Em trai tôi không thể tin nổi, uống một ngụm nước để bình tĩnh lại.
Tôi cố nhịn cơn giận đang bốc hỏa, suýt đuổi nó ra khỏi nhà mặc kệ sống chết.
Một tay xách túi, một tay kéo nó chạy thục mạng ra khỏi quán cà phê.
Trong gió còn vang lên câu: “Nhà có việc gấp, xin phép cáo từ!”
Tạ Ngọc không cam lòng, trực tiếp đuổi theo.
Nhưng tôi chỉ thấy ta qua gương chiếu hậu.
Lúc này tôi đã lái xe, dắt theo em trai chạy trốn nhanh như chớp.
“Chị, chị có người sao không em sớm, lại còn là trai của Tiểu Nguyệt. Nếu biết sớm thì đỡ bao nhiêu việc rồi.”
Em trai hí hửng, vẻ mặt ngây ngô như thiếu não.
“Tống Tiểu Văn, mày chị chết mất!”
“Tiền tiêu vặt tháng này cắt một nửa, iPad cũng tịch thu luôn!”
Tôi nghiến răng nghiến lợi gào lên.
Đúng là câu kia không sai, sợ nhất là có đồng đội ngu như lợn.
Chuyện của tôi và Tạ Ngọc phải quay lại ba năm trước.
Khi đó, tôi và ta học chung một trường đại học.
Anh ta là nhân vật nổi bật trong trường – đẹp trai, học giỏi, còn là chủ tịch hội sinh viên.
Lúc ấy tôi cá cược với cùng phòng, trong vòng một tháng phải cưa đổ ta.
Trời không phụ lòng người, trước sự tấn công dồn dập của tôi, ta cũng đổ gục.
Ai cũng nghĩ chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo, không ngờ lại chia tay.
Cũng vì chuyện đó mà sau này tôi không tham gia bất kỳ buổi họp lớp nào.
Đột nhiên điện thoại trong xe reo lên, tôi liếc mắt, em trai lập tức hiểu ý, lấy ra từ túi xách đưa cho tôi.
Là một dãy số lạ.
“Alo, ai đấy?”
“Tống Vận An, em dám chặn cả WeChat, QQ lẫn số điện thoại của à?”
Không khí xung quanh bỗng chốc im bặt.
Sao giọng giận dữ mà nghe buồn thế nhỉ?
Tôi trợn mắt, “Anh chưa bị chặn Alipay đâu. Mà ba năm trời không nhắn cho tôi cái nào, giờ mới phát hiện bị chặn á?”
Nghĩ đến đây tôi càng thêm bực bội.
Chưa kịp để đối phương gì, tôi tắt luôn điện thoại.
“Tống Tiểu Văn nghe rõ đây, em với Tiểu Nguyệt không có cửa đâu. Chị không đồng ý, bố mẹ cũng không đồng ý!”
Có lẽ em trai tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại bực đến thế, cứ lẩm bẩm suốt quãng đường.
Chắc là đang chửi tôi.
Đến trường, nó chẳng thèm thêm câu nào, khác hẳn mọi khi hay chào tạm biệt.
Sau đó tôi cũng tự kiểm điểm lại bản thân.
Dù gì em trai cũng có quyền đương mà.
Chuyện của tụi trẻ, mình không quản là xong.
Vì thấy áy náy, tôi chuyển cho nó một khoản tiền, gọi là quỹ đương.
Tưởng nó cứng lắm, trước khi chuyển khoản hết hạn vẫn nhận tiền như thường.
Thấy nó nhận rồi, tôi cũng an lòng hơn.
Nhỏ này, không có gì mà tiền không giải quyết .
Hôm sau.
Tôi vừa hát vừa vào công ty, sắp tới giờ chấm công.
Nhưng sắc mặt đồng nghiệp xung quanh khiến tôi rờn rợn.
“Yến tỷ, sắp có thưởng hay nghỉ à? Sao ai cũng vui thế?”
3
Tôi ngồi xuống chỗ , tỉ tê với đồng nghiệp bên cạnh.
Vương Yến nổi tiếng thích hóng hớt, không gì trong công ty mà ấy không biết.
Tất nhiên là kẻ mê drama như tôi cũng rất thân với ấy.
Vương Yến phấn khởi kéo tay tôi, cúi đầu thì thầm:“Sếp Trịnh bị điều đi rồi, nghe sếp mới là do tổng công ty đặc biệt cử xuống.”
Cái gì cơ?
Dù sếp Trịnh có hơi keo kiệt, suốt ngày lôi kéo mọi người đi team building, bắt chia tiền đều.
Nhưng!
Tôi bỏ bao công nịnh bợ ông ấy, mục đích là để thăng chức tổ trưởng mà!
Hôm trước ông còn hứa chắc nịch, bảo vụ này ổn thỏa rồi. Vậy mà mới nghỉ phép có một ngày, ông bay màu luôn?
À không, bị điều đi.
Tôi siết chặt cốc cà phê, ánh mắt thất thần.
Vương Yến tưởng tôi kích quá mức, liền bổ sung:
“Nghe sếp mới đẹp trai lắm, trước đây cũng tốt nghiệp trường A đấy. An An, có suy nghĩ gì không?”
Ánh mắt mờ ám của ấy khiến tôi rùng mình.
“Suy nghĩ gì? Suy nghĩ lấy dao đâm ta à?”
Tổ trưởng thì xôi hỏng bỏng không, tăng lương thăng chức cũng bay theo mây gió!
Tôi phát rồ luôn rồi!
Ngồi tại chỗ, lòng đầy xót xa, tôi nghe lỏm đồng nghiệp bàn tán.
Không lâu sau, thư ký Tiểu Lý bước ra, gọi mọi người vào phòng họp.
Người ta bảo sếp mới lên hay “đốt ba ngọn lửa”. Ngày trước, ông Trịnh cũng .
Tôi thở dài cam chịu, cầm sổ tay và bút lê bước vào phòng họp.
Chi nhánh nhỏ, cả nhân viên lẫn tạp vụ chỉ tầm chục người, vừa đủ ngồi kín phòng họp.
Mười phút sau, Tiểu Lý niềm nở mở cửa, một người đàn ông mặc vest bảnh bao bước vào.
Thân hình cao ráo, đôi chân dài, đồng hồ trên tay trông có chút quen mắt…
Tôi từ từ liếc từ dưới lên trên, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt sếp mới.
“Wow, đẹp trai quá.”
“Có sếp như này, ngày nào tăng ca cũng vui.”
“Hu hu hu, tiếc là tôi đã có chồng con rồi. Các cố lên nhé!”
Ngay cả chị Viên đã có gia đình cũng phấn khích không kém.
Chắc tôi là người duy nhất trong phòng hóa đá, vì…
Tại sao Tạ Ngọc lại ở đây?
Gã đàn ông đó nhận ra ánh mắt tôi, không lại mà chỉ lướt qua mọi người, bắt đầu tự giới thiệu.
Tiếp đến là phần tự giới thiệu của chúng tôi.
Đến lượt mình, tôi gượng đứng lên:
“Tôi là Tống Vận An, thuộc tổ kế hoạch.”
“Tống tiểu thư ở công ty bao lâu rồi?”
Tạ Ngọc đặt một tay lên bàn, gõ nhẹ, ánh mắt thờ ơ lướt qua tôi.
Tôi nổi da gà, cố gắng mỉm :
“Hơn hai năm rồi.”
Tạ Ngọc gật gù, như chợt nhớ ra gì đó, liền :
“Tống tiểu thư đã cống hiến rất nhiều cho công ty. Nhân dịp hôm nay, thăng chức ấy tổ trưởng luôn nhé. Mọi người cố gắng học hỏi Tống tiểu thư.”
“Họp kết thúc.”
Cái gì cơ?
Sáng sớm đừng có tim tôi thót lên thế chứ!
4
Đồng nghiệp xung quanh tôi đầy ngưỡng mộ, tôi đành trừ.
Mọi người nhao nhao đòi tôi tối nay khao, tôi gật đầu đồng ý trong trạng thái tê liệt.
Trong lòng thì hoang mang tột độ, không biết Tạ Ngọc đang giở trò gì.
Gần đến giờ nghỉ trưa, tôi kiếm cớ đi rót nước rồi lẻn vào văn phòng của Tạ Ngọc.
“Tạ Ngọc, có ý gì đây?”
Tôi trừng mắt ta, tức giận vỗ mạnh xuống bàn việc.
Tạ Ngọc nhíu mày:
“Em chuyện với sếp mình kiểu đó à?”
“Tôi…”
Định giở trò với tôi à?
Bạn thấy sao?