Cứu Người Một Mạng [...] – Chương 7

Lúc này, một viên cảnh sát cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nghiêm nghị:

“Tôi vừa xem lại đoạn video giám sát lúc nãy. Đoạn đó là giả.”

Đám đông sửng sốt.

“Sao lại là giả? Rõ ràng rất thật mà!”

Cảnh sát giải thích:

“Video đó bị cắt ghép chỉnh sửa, bằng mắt thường thì khó nhận ra. Tôi đã báo cho bộ phận kỹ thuật rồi, họ đang tiến hành phục hồi bản gốc.”

Chỉ vài phút sau, tổ chuyên môn có mặt. Kết quả phân tích công bố nhanh chóng.

“Đoạn camera đó là giả. Đây mới là video thật!”

Tôi như trút gánh nặng, khoé môi khẽ nở nụ .

Trong đoạn clip kéo dài hai phút, sau khi loại bỏ lớp giả mạo do AI thay mặt, chân tướng đã dần hiện rõ.

Mặt Giang Thanh Thanh đỏ bừng, lồng ngực phập phồng vì tức giận.

Biết hiệu quả đã đạt , tôi cũng ung dung rút điện thoại ra, đưa bằng chứng của mình trước ống kính truyền hình.

Để mọi người dễ thấy hơn, tôi còn đưa màn hình sát vào ống kính máy quay của một phóng viên.

Trong video, Giang Thanh Thanh đứng yên lạnh lùng ông Vương đang nguy kịch, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.

Xem đến giữa đoạn, Giang Thanh Thanh bất ngờ nhào tới định đập điện thoại trên tay tôi, trông như thể sắp nghiến nát răng vì tức.

Cô ta đẩy tôi ra một cách hung hăng. Thấy bộ dạng đó, tôi không nhịn mà thấy hả dạ.

Giang Thanh Thanh hoàn toàn mất kiểm soát, dù miệng vẫn cứng cãi, mồ hôi tuôn như tắm, ánh mắt lảng tránh, tất cả đều cho thấy ta đang dối.

Đám đông chứng kiến cảnh đó cũng bắt đầu xì xào, bàn tán không ngớt.

“Thì ra là ta vu oan cho con bé này thật.”

“Đúng rồi, diễn xuất thế mà không đi diễn viên thì phí quá!”

“Đúng là lòng người khó đoán, vì thân mà dựng lên trò bẩn thỉu thế này.”

Nghe những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt Giang Thanh Thanh càng lúc càng khó coi.

Toàn thân ta run rẩy, miệng lắp bắp:

“Không phải… không phải tôi…”

“Không phải như ! Không phải đâu! Mọi người tin tôi đi, chính ta mới là người xấu!”

Nhưng mặc cho Giang Thanh Thanh cố gắng giải thích thế nào, cũng không còn ai chịu tin ta nữa.

Thấy ta vẫn chưa từ bỏ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi bật lạnh, sau đó quay sang cảnh sát, tiếp tục lên tiếng:

“Cảnh sát, đây là đoạn video tôi quay lại lúc ở trên xe cấp cứu, có thể chứng minh sự trong sạch của tôi.”

Cảnh sát nhận lấy điện thoại, cẩn thận xem đoạn clip.

Lông mày ta mỗi lúc một nhíu chặt hơn, ánh mắt về phía Giang Thanh Thanh cũng ngày càng nghiêm khắc.

Thấy , sắc mặt Giang Thanh Thanh lập tức trắng bệch, liên tục lùi về sau.

“Không, không phải đâu! Cảnh sát ơi, phải tin tôi! Chính ta mới là kẻ xấu!” — Giang Thanh Thanh vừa khóc vừa hét lên, cố gắng vùng vẫy lần cuối.

Nghe , tôi không nhịn nữa, “phụt” một tiếng bật thành tiếng.

“Cô cái gì?!” — Giang Thanh Thanh trừng mắt tôi, ánh mắt như muốn lao tới xé xác tôi ra từng mảnh.

“Tôi quá thông minh lại sơ hở khắp nơi.”

“Vì đạt mục đích, không ngại bịa chuyện, vu oan cho tôi, còn tổn thương cho một người già vô tội!”

“Tôi thật sự rất muốn biết — những chuyện đó, lương tâm có thấy day dứt không?”

Giang Thanh Thanh mặt không còn giọt máu, ấp úng mãi cũng không một câu trọn vẹn.

Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào, chỉ trỏ:

“Con bé này hiền lành thân nó lại là loại người như thế à?”

“Đúng đấy, chỉ vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn!”

“Bạn như thế thì thà không có còn hơn.”

“Còn dám đổ lỗi cho người khác nữa, thật không thể chấp nhận !”

“Đã là bè, tại sao lại có thể ra tay tàn độc như chứ?!”

Giang Thanh Thanh nghe những lời bàn tán đó, sắc mặt càng lúc càng tối sầm, gần như muốn bật khóc.

“Đến nước này rồi, còn gì để chối nữa?”

Ánh mắt hoang mang, đảo liên tục của ta đã không còn che giấu nổi sự dối trá.

Tôi lạnh nhạt Giang Thanh Thanh, giọng đầy giễu cợt:

“Sao? Giờ định bịa thêm một lý do mới nữa à?”

“Cô…!” — Giang Thanh Thanh run rẩy cả người vì tức, nửa câu cũng không thốt ra .

Tôi lại khẽ, quay sang mọi người xung quanh, tiếp:

“Mọi người có muốn biết vì sao người thân của tôi lại hợp tác để hãm tôi không?”

“Xem đoạn video tiếp theo là sẽ rõ thôi.”

Trên màn hình hiện lên cảnh một phòng khách sạn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...