“Chẳng phải xã hội sẽ loạn hết sao? Người xấu lên ngôi, muốn gì thì !”
Vài câu ngắn ngủi của ta lại khiến đám đông sôi sục.
“Cô này đúng! Giờ còn muốn kéo người vô tội chịu tội chung, thật là độc ác!”
“Đừng chối nữa! Rõ ràng trong video ai cũng thấy rõ chính ta!”
Nghe thấy mọi người xung quanh đều quay sang chỉ trích tôi, khóe miệng Giang Thanh Thanh không giấu nổi vẻ đắc ý.
Nhưng ngoài miệng vẫn lí nhí vài câu, ra vẻ đáng thương như thể ta mới là người bị .
Tôi lập tức thể hiện một vẻ giận dữ trên gương mặt.
“Tôi có vu oan cho hay không, cảnh sát sẽ điều tra ra sự thật. Đừng ở đây diễn trò đáng thương nữa.”
Thấy đám đông ngày càng kích , cảnh sát lên tiếng ngăn lại:
“Được rồi! Sự thật thế nào, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Dứt lời, ta quay sang hỏi Giang Thanh Thanh trước:
“Cô tố cáo ấy cố ý người — có bằng chứng gì không?”
Giang Thanh Thanh vừa định mở miệng thì từ trong đám đông có một người bước ra.
“Cảnh sát ơi, không cần bằng chứng đâu, tôi có thể xác nhận những lời ấy là sự thật.”
“Vì trước đó, Chu Dao đã thừa nhận với tôi hết rồi. Cô ấy cố ý!”
Thấy trai mình là Trương Trạch xuất hiện, tôi không hề bất ngờ.
Kiếp trước, tôi đã phát hiện ra hắn và Giang Thanh Thanh có mờ ám với nhau.
Chỉ là không ngờ kiếp này bọn họ lại không chờ nổi mà vội vàng nhảy ra, muốn đẩy tôi vào chỗ chết.
Tôi họ lạnh lùng, thấy Trương Trạch đứng cạnh Giang Thanh Thanh với bộ dạng chính nghĩa, như thể chính mắt chứng kiến toàn bộ quá trình tôi “thấy chết mà không cứu”.
“Cảnh sát, tôi có thể chứng. Những lời này là sự thật. Khi đó tôi có mặt tại hiện trường, tận mắt thấy ta đã cản trở việc cấp cứu.”
Lời hắn vừa dứt, đám đông lại bắt đầu lao nhao.
“Thấy chưa, cả trai ta còn đứng ra tố cáo, chắc chắn không sai đâu!”
“Phải đấy! Con bé này độc ác quá, nhất định phải xử lý nghiêm!”
Tôi nắm chặt tay, tim như đóng băng một nửa.
Trong thời gian nhau, hắn thường xuyên tiêu tiền của tôi. Điện thoại, quần áo, giày dép—phần lớn là tôi mua.
Nuôi một con chó còn biết ơn, còn hắn thì lại muốn lấy cả mạng tôi.
“Tôi hỏi , nếu mình có mặt ở hiện trường, thử kể xem tôi đã cản trở cấp cứu như thế nào?” — Tôi chằm chằm Trương Trạch, ánh mắt chất đầy phẫn nộ và thất vọng.
Bị tôi , Trương Trạch tỏ vẻ hơi chột dạ, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
“Lúc đó tôi thấy đang cãi nhau với ông lão, rồi xô Giang Thanh Thanh ra khi ấy định cứu người, thậm chí còn cấm ấy gọi 115.”
“Anh đang dối!” — Tôi lớn tiếng phản bác — “Tôi là người gọi cấp cứu, cũng là người cho ông cụ uống thuốc.”
“Chu Dao, cậu đừng chối nữa!” — Giang Thanh Thanh nước mắt lưng tròng, vẻ đáng thương người khác mềm lòng.
“Tớ biết cậu không thích tớ, sai thì phải nhận. Tốt nhất là cậu nên tự thú đi.”
Đám đông lại lần nữa ném chỉ trích về phía tôi, có người còn chửi rủa đến tổ tiên nhà tôi.
Không khí hiện trường hỗn loạn, Giang Thanh Thanh liền nhân cơ hội to:
“Cảnh sát, xin hãy chủ cho tôi! Tôi không thể để người phụ nữ độc ác này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
Nói rồi, ta lại khóc thút thít như nạn nhân thật sự.
Cảnh sát đang định mở miệng thì từ trong đám đông, một bác bất ngờ bước ra.
“Cô trẻ, sao lại đổi trắng thay đen như chứ? Rõ ràng tối qua tôi tận mắt thấy là người ngăn cản Chu Dao cứu người, giờ lại đứng trước mặt cảnh sát mà vu khống người ta.”
“Người ta có lòng tốt muốn cứu người, không giúp thì thôi, còn ra sức hoại là sao?”
Cả đám đông nghe thấy liền đồng loạt quay sang Giang Thanh Thanh với ánh mắt nghi ngờ.
Sắc mặt ta thoắt cái tái nhợt, lộ rõ sự hoảng loạn, vội xua tay phủ nhận:
“Không phải! Không phải như đâu! Mọi người đừng nghe bà ấy linh tinh!”
Nghe Giang Thanh Thanh , bác liền nổi đóa:
“Cô thế là sao? Rõ ràng tối qua tôi tận mắt thấy, còn định chối à?!”
Giang Thanh Thanh nhất thời nghẹn lời, chỉ biết sang Trương Trạch cầu cứu. Nhưng hắn cũng ngơ ngác, rõ ràng không ngờ lại có người chứng.
Chỉ thấy Trương Trạch đảo mắt một vòng rồi lập tức trừng mắt tôi:
“Chu Dao, lại là chiêu trò gì nữa đây? Để thoát tội mà còn cả người đến chứng giả sao?”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?