Cứu Người Một Mạng [...] – Chương 3

Tôi cũng lên xe theo cùng.

Giang Thanh Thanh thấy liền hoảng loạn, định chen lên xe bị nhân viên y tế ngăn lại ở bên ngoài.

Cô ta chỉ có thể tức tối theo chiếc xe cấp cứu rời đi, ánh mắt đầy oán hận.

Qua ô cửa kính, tôi thấy ta lôi điện thoại ra, ngón tay lướt liên tục trên màn hình đầy hung hăng.

Quả nhiên, khi tôi còn đang ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu…

Thẻ hashtag #Cô máu lạnh thấy cựu chiến binh gặp nạn mà không cứu đã leo lên top 1 tìm kiếm.

Trong đoạn video, Giang Thanh Thanh mắt đỏ hoe, tóc tai rối bù, khóc lóc sướt mướt như hoa lê trong mưa, phía sau còn có tiếng còi hú của xe cứu thương:

“Tôi thật sự đã cố gắng cứu rồi… ta trì hoãn tận mười lăm phút… còn kéo tôi lại không cho cứu.”

“Ánh mắt cuối cùng của ông Vương tôi… cả đời này tôi sẽ không quên …”

Video cắt ghép rất khéo, toàn bộ đoạn tôi gọi cấp cứu, cho ông cụ uống thuốc đều bị cắt bỏ.

Chỉ để lại cảnh tôi và Giang Thanh Thanh tranh cãi, tôi bị ta đẩy ra một bên.

Ngay lập tức, mạng xã hội lại bùng nổ mắng chửi tôi là người máu lạnh, thấy chết mà không cứu.

Phần bình luận như muốn nổ tung:

【Loại đàn bà rắn độc này không chết không !】

【Lính hiện đang phục vụ lên tiếng! Phải xử lý nghiêm khắc!】

【Ngay cả cựu chiến binh cũng dám , đồ sát nhân!】

【Tìm rồi, đang ở Bệnh viện Trung tâm thành phố!】

Ngay giây sau, điện thoại tôi hiện lên thông báo livestream với tiêu đề “Đòi công bằng cho cựu chiến binh”.

Trong khung hình, Giang Thanh Thanh đứng giữa hành lang bệnh viện, phía sau là vài phóng viên đang cầm máy quay:

“Đây chính là bệnh viện nơi ông đưa vào. E là ông Vương giờ đã không qua khỏi…”

“Tôi nhất định phải tiễn ông Vương đoạn đường cuối cùng.”

Cô ta vừa giả vờ lau nước mắt, vừa quay sang các phóng viên kể lại một “sự thật” hoàn toàn bịa đặt.

Chỉ vài phút sau, tôi đã thấy đám người phẫn nộ lao thẳng về phía mình.

“Chính là ta!”

Vừa thấy tôi, Giang Thanh Thanh lập tức chỉ tay hét lớn:

“Chính ta là người đã chết ông Vương!”

Ngay sau đó, tôi bị một đám người mất hết lý trí vây kín.

Vô số ống kính máy quay chĩa thẳng vào mặt tôi.

“Cô thấy một cựu chiến binh nguy kịch mà không cứu, lương tâm không cắn rứt sao?!”

“Mạng sống của một con người, trong mắt lại rẻ mạt đến thế à?!”

Đám phóng viên nhao nhao, micro gần như dí sát vào mũi tôi.

“Tôi không hề bỏ mặc! Tôi đã cho ông cụ uống thuốc và gọi cấp cứu rồi!”

Tôi lớn tiếng giải thích, chẳng ai nghe tôi , tất cả đều chỉ trích tôi như thể tôi là tội phạm thật sự.

Giang Thanh Thanh đứng một bên thì càng khóc dữ dội hơn, như thể vừa chịu uất ức trời long đất lở.

“Chu Dao, sao cậu đến giờ vẫn không chịu thừa nhận? Rõ ràng là cậu đã chậm thời gian cấp cứu! Tớ đã bảo phải gọi xe cứu thương, cậu lại khăng khăng ông cụ ăn vạ! Còn cấm tớ đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện…”

Vừa , ta vừa chấm nước mắt, bộ dạng đáng thương khiến đám đông càng tin lời ta hơn.

Thấy ánh mắt mọi người càng lúc càng căm phẫn, ta lại quay sang ống kính:

“Mọi người xem đi, đây là đoạn camera giám sát lúc đó, đã ghi lại toàn bộ.”

Tôi sững người — giám sát?

Rõ ràng ở kiếp trước, đoạn đường này không hề có camera. Sao kiếp này lại đột nhiên xuất hiện?

Khi tôi còn đang bối rối, ta đã giơ màn hình điện thoại lên trước máy quay.

Trong đoạn video, đúng là tôi đang tranh cãi với Giang Thanh Thanh, còn ông cụ thì nằm cách đó không xa, trạng rất nguy cấp.

Vài phút sau, ta quỳ xuống bắt đầu hô hấp nhân tạo, còn tôi thì… chỉ đứng bên cạnh “khoanh tay ”.

Ngay khi video phát, phần bình luận bùng nổ, những lời chửi rủa dội xuống như bão:

“Tội lỗi thế này thì đáng xuống địa ngục!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...