Trên đường về nhà, tôi gặp một ông lão bị ngã.
Tôi không do dự chút nào, lập tức móc điện thoại ra gọi 115. Nhưng thân Giang Thanh Thanh thì cuống cuồng lên.
Chỉ vì ở kiếp trước, ấy đã hết lời can ngăn tôi:
“Nhìn là biết ông ta đang giở trò ăn vạ rồi! Trên mạng đầy những vụ bị vu oan khi đỡ người bị ngã, cậu quên rồi à?”
Tôi nghe xong thì khựng lại, sợ hãi mà rút tay về.
Hôm sau, một tin tức nổi như cồn: “Cựu chiến binh bị bỏ mặc chết trên phố” leo lên top tìm kiếm.
Trong đoạn video lan truyền, Giang Thanh Thanh khóc lóc thảm thiết:
“Tôi đã muốn cứu ông ấy sớm hơn, Chu Dao lại không cho, còn khăng khăng ông ấy cố ngã để lừa tiền…”
“Tôi không đành lòng, cuối cùng lén gọi xe cấp cứu. Nhưng tiếc là đã lỡ mất thời gian cứu chữa tốt nhất.”
“Trước khi qua đời, ông là một cựu chiến binh, cả đời cống hiến cho đất nước, mà lại phải chết trong đơn, lạnh lẽo như …”
“Tôi thật sự không hiểu, sao ta lại có thể vô cảm đến thế!”
Lập tức, cả mạng xã hội dậy sóng phẫn nộ, hàng vạn bình luận mắng chửi như trút xuống đầu tôi.
Tôi bị gắn mác là “sát nhân”, trở thành kẻ bị cả xã hội ghét bỏ.
Người ta đào bới thông tin cá nhân của tôi, rồi chĩa mũi dùi sang cả gia đình tôi, buông lời miệt thị.
Tôi bị mất việc, bị chủ nhà đuổi ra khỏi phòng trọ.
Ngay cả trai đã nhau nhiều năm cũng dứt áo chia tay.
Vào đúng ngày lễ thất tuần cho ông lão, tôi bị một nhóm cư dân mạng quá khích thiêu sống.
Sau khi chết, bố mẹ tôi ngày đêm đau khổ, cuối cùng cũng vì quá sốc mà lần lượt ngã bệnh.
Còn Giang Thanh Thanh, vì “cứu người” mà dư luận tung hô, thừa kế toàn bộ tài sản của ông lão, vừa nổi tiếng, vừa phát tài.
Lần nữa mở mắt, tôi quay lại đúng ngày hôm đó — ngày mà tôi gặp ông lão ngã xuống đường.
1
“Cậu điên à? Nhìn là biết ông già này cố ăn vạ còn gì!”
Thấy tôi móc điện thoại ra, Giang Thanh Thanh liền chụp lấy tay tôi ngăn lại.
“Cậu không xem tin tuần trước à? Có người đỡ ông cụ bị vu cho mất cả trăm triệu đó!”
Kiếp trước, tôi bị chính câu này dọa sợ, nên mới không dám hành .
Và rồi, hôm sau, cụm từ khóa #Cô máu lạnh thờ ơ để cựu chiến binh chết ngoài đường đã leo thẳng lên hot search.
Mãi đến lúc đó tôi mới biết — ông lão ấy không hề lừa đảo, mà là một cựu chiến binh thật sự.
Chỉ vì chậm trễ đưa đi bệnh viện nên đã bỏ lỡ cơ hội cứu sống.
Còn “ tốt” Giang Thanh Thanh thì nhân cơ hội đó mà dựng chuyện, tạo sóng trên mạng.
“Tôi đã muốn cứu người từ sớm, Chu Dao nhất định không cho, còn ông cụ đang giở trò…”
“Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, phải lén gọi xe cấp cứu. Nhưng đã quá muộn. Tôi cũng không hiểu tại sao ta lại có thể tàn nhẫn đến thế.”
Cả mạng xã hội lại dậy sóng lần nữa, người người mắng chửi tôi không tiếc lời.
Phần bình luận ngập tràn những lời kết tội: tôi là “kẻ người”.
Chỉ qua một đêm, tôi đã thành chuột chạy qua đường, ai cũng muốn ném đá.
Tệ hơn nữa là, những người không biết đầu đuôi còn moi thông tin cá nhân tôi lên, rồi quay sang tấn công cả người thân trong gia đình.
Tôi không chỉ mất việc, bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà, đến cả trai nhau mấy năm cũng chia tay tôi.
Cuối cùng, tôi còn bị những cư dân mạng quá khích thiêu sống đúng vào ngày lễ thất tuần cho ông lão.
Sau khi tôi chết, bố mẹ ngày đêm khóc cạn nước mắt, không chịu nổi cú sốc nên lần lượt ngã bệnh.
Chẳng bao lâu sau, cả hai đều qua đời.
Còn Giang Thanh Thanh thì vì “cứu người” mà thừa kế toàn bộ tài sản của ông lão, không chỉ tung hô trên mạng với hình tượng “người tốt”,
mà ngoài đời cũng đổi đời ngoạn mục, sống trong biệt thự sang trọng, túi hiệu giới hạn, tận hưởng cuộc sống xa hoa mà trước đây đến nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Đến lúc ấy, tôi mới hiểu vì sao ta lại khăng khăng ngăn tôi không cứu ông lão.
Thì ra ta sớm đã nhận ra thân phận thật của ông và biết rõ hình sức khỏe của ông ấy.
Nhưng khi tôi biết tất cả thì đã muộn — tôi chỉ còn là một hồn ma lạc lối.
Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại đúng ngày hôm đó — ngày gặp ông lão bị ngã.
Bạn thấy sao?