Bà ta hậm hực đáp lại:
“Sợ gì! Camera nằm ở khúc cua phía sau, không quay đâu mà lo!”
Ông kia :
“Đi thôi, về còn bàn bạc cho khớp lời khai. Chừng này người chứng, chẳng lẽ lại thua một mình ta ?”
Bà ta gật đầu đầy suy tính, rồi trừng mắt tôi, buông một câu chửi thô tục, sau đó quay đầu bỏ đi thật nhanh.
Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà ngăn bọn họ bỏ trốn. Trong đầu tôi chỉ có một điều duy nhất — con tôi nhất định phải bình an.
Tôi càng ra sức ép bụng con, mặc kệ cơn đau nhói nơi ngực như muốn vỡ tung, vừa vừa khóc lạc cả giọng:
“Con ơi… con nhúc nhích đi… ơn!”
Đúng vào khoảnh khắc ấy, con tôi đột nhiên bật lên một tiếng “oa” thật lớn.
Một mẩu bánh quy nhỏ cuối cùng… rốt cuộc đã bật ra khỏi cổ họng con!
Con bé há to miệng, thở dốc từng hơi như thể vừa thoát khỏi cơn ngạt, từng hơi thở mạnh mẽ vang lên, báo hiệu con vẫn còn sống!
Tôi bật khóc nức nở, nước mắt như mưa:
“Con hù mẹ chết khiếp rồi biết không!”
Con lại ngơ ngác tôi, rồi lại cúi xuống mẩu bánh quy bé xíu kia.
Con cắn một miếng, sau đó ngây ngô đưa bánh về phía tôi, như đang mời mẹ cùng ăn.
Tôi hoàn toàn sụp đổ, không kìm nổi nữa gạt phăng mẩu bánh khỏi tay con, ôm chặt lấy con vào lòng, khóc như một đứa trẻ.
Con nhỏ dùng đôi tay bé xíu ôm lấy tôi, tưởng rằng mẹ bị đụng đau nên mới khóc.
Dù con chưa biết , vẫn chu môi lại, bắt chước dáng vẻ tôi thường hay khi con bị va đầu.
Con áp hai bàn tay lên má tôi, nhẹ nhàng “phù phù” thổi như đang dỗ mẹ đỡ đau.
Tôi khuôn mặt nhỏ nhắn của con, một cảm giác hạnh phúc chưa từng có dâng trào, lấp đầy trái tim tôi.
Chính khoảnh khắc này, tôi mới thật sự hiểu ra
Dù con có nghịch ngợm, dù con có hay quấy khóc đến mức nào…
Tôi cũng không thể rời xa con.
Thế ngay lúc tôi đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc ấy, giọng chua ngoa đầy mỉa mai của bà ta lại vang lên sau lưng:
“Ồ, chẳng phải là chưa chết sao?”
Bọn họ ban nãy thấy hình bất lợi thì bỏ chạy, mà giờ thấy con tôi sống lại thì lại quay về.
Bà ta ngồi xổm ngay trước mặt tôi, lạnh lùng :
“Giờ con không sao rồi, thì trả tiền đi.”
Mấy người dân làng khác cũng bắt đầu xỉa xói:
“Đúng đấy, con còn sống, thì còn chối gì nữa? Mau đền tiền đi!”
“Alipay tôi xài mấy năm có thấy vấn đề gì đâu, sao đến lượt lại kêu lỗi? Rõ ràng là bịa chuyện!”
“Nếu chịu đưa tiền ngay từ đầu thì đã chẳng lắm chuyện thế này!”
Tôi chỉ im lặng, siết chặt con trong vòng tay, không đáp lại một lời.
Bởi vì tôi thấy, ở phía xa một chiếc Range Rover đang lao tới với tốc độ kinh hoàng, rú ga ầm ầm chạy thẳng về phía này.
Đó là xe của chồng tôi.
Dù hai vợ chồng chúng tôi từng cãi vã dữ dội, từ lúc tai nạn xảy ra đến giờ… cũng chỉ mới khoảng bốn, năm phút ngắn ngủi.
Tôi biết, từ công trình đến đây ít nhất cũng mất mười phút chạy xe.
Tôi không dám tưởng tượng ấy đã tăng tốc tới mức nào để đến nhanh như .
Chiếc xe thắng gấp bên cạnh chúng tôi, ông đứng gần đó lẩm bẩm một câu không giấu nổi kinh ngạc:
“Chà… Range Rover thật à…”
Cửa xe bật mở, chồng tôi bước xuống cùng mấy người đàn ông nữa.
Anh xách theo một chiếc túi da lớn, vượt qua rào chắn, đi thẳng về phía tôi.
Khi thấy tôi trong trạng thảm thế này, hít sâu một hơi, kiềm chế cơn phẫn nộ, hỏi:
“Ai khiến hai mẹ con ra nông nỗi này?”
Tôi thẳng vào mắt , trả lời:
“Tất cả bọn họ.”
Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt của mấy người dân lập tức thay đổi.
Bà già cũng bắt đầu lộ vẻ hoảng loạn, lén đứng dậy, rụt rè nép người vào đám đông phía sau.
Tôi chỉ tay về phía bà ta, với chồng:
“Bà ấy là kẻ cầm đầu.”
Chồng tôi gật đầu, rồi dẫn người bước thẳng về phía bà ta.
Bà ta sợ hãi, lập cập :
“Là vợ đâm hỏng đồ của tôi trước mà!”
Chồng tôi hỏi:
“Bao nhiêu tiền?”
Đến lúc này rồi, bà ta vẫn không chịu buông lời, cứng giọng:
“Đông trùng hạ thảo của tôi đều là hàng rừng đấy, mười vạn tệ!”
Chồng tôi gật đầu, mở chiếc túi da lớn — bên trong đầy ắp tiền mặt.
Anh chỉ vào đống tiền, đám người trước mặt rồi :
“Lấy hết đi.”
Cả bọn người dân đều chết lặng tại chỗ.
Ông khi nãy nuốt khan một cái, lắp bắp :
“Không cần nhiều thế đâu… chỗ này phải hơn trăm vạn rồi đấy…”
Chồng tôi lạnh lùng :
“Cầm lấy đi tiền bồi thường ‘an cư’.”
Chỉ một câu ngắn gọn, mà khiến cả đám dân làng mặt mày trắng bệch, hoảng loạn không dám thốt lên lời.
Bà già kia hoảng sợ thật sự, vội vàng lùi lại, run rẩy gào lên:
“Anh đừng có bậy! Cách đây không xa là làng của tôi đấy! Nếu dám vào tôi, cả làng tôi sẽ không tha cho đâu!”
Chồng tôi cau mày, nhàn nhạt hỏi lại:
“Ý bà là muốn so xem ai đông người hơn?”
Vừa dứt lời, từ phía xa vang lên tiếng cơ ầm ầm như sấm dậy.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?