Cửu Chuyển Hoa Tâm – Chương 4

“Bệ hạ chịu để thần thiếp rời cung, là đủ chứng minh người không thương thần thiếp. Thái hậu nương nương cũng nên thôi chấp niệm, Bệ hạ đang cố trở thành một minh quân…”

“Ta chấp niệm?” Thái hậu hiện lên vài phần giận dữ nơi đáy mắt.

Sau một lúc trầm mặc, người chỉ khẽ buông xuôi: “Xem ra Ai gia nuôi ngươi quá đơn thuần rồi. Những dơ bẩn trong cung này, ngươi vẫn thấy ít quá.”

Ta không hiểu hết lời người, chỉ thấy người khép mắt ra hiệu cho ta lui ra.

Sáng sớm hôm sau, ta lên xe ngựa rời cung.

Trong màn sương mờ của buổi sớm, nếu ta vén rèm liếc mắt , ắt sẽ trông thấy một bóng áo vàng tươi nơi lầu gác — tựa một kẻ săn mồi đang con mồi sa lưới.

Ta thuận lợi rời khỏi hoàng cung, thuận lợi hồi phủ Hầu.

Một hàng nha hoàn nô bộc quỳ hành lễ trước mặt ta. Chốn này với ta xa lạ vô cùng, dẫu thế, phủ Hầu có nhiều nha hoàn đến cũng là điều quá xa xỉ.

Phủ đệ tu sửa rất kỹ, hành lang bày đầy kỳ hoa dị thảo, trang trí thì tinh xảo rực rỡ. Ta đám người hầu vây quanh mà đi vào.

Nha hoàn , đây là theo chỉ thị của Hòa Thuận công công, bảo ta cứ yên tâm ở lại.

Mà Hòa Thuận công công, chẳng phải chính là ý tứ của Kỳ Vân Triều?

Chẳng lẽ… y thực lòng hối hận?

Nha hoàn đưa ta vào phòng, ánh mắt ta lập tức rơi xuống bàn trang điểm — đủ loại son phấn xếp kín, muôn màu muôn vẻ.

Ta chậm rãi ngồi xuống trước gương, trong gương vẫn là gương mặt thiếu nữ dung mạo đoan trang, chỉ có điều nơi đáy mắt đã lộ vẻ từng trải. Nhưng rồi, những ngày sau chắc sẽ tốt đẹp hơn.

Vì quá háo hức, ta đi một vòng khắp phủ, chạy nhảy suốt cả ngày đến mệt nhoài, sớm đã rửa mặt chải đầu chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ta đang ngồi chải tóc trước gương, chợt có hai tay choàng qua eo, đôi vai cũng bị đè nặng.

Ta giật mình, tưởng gặp kẻ trộm, hét lên toan bỏ chạy thì lập tức bị một người ôm ghì lại.

“Nguyệt nhi quả là vô , đi là đi, chẳng buồn quay đầu lại.”

Thanh âm trầm thấp của Kỳ Vân Triều vang lên bên tai.

Ta quay đầu lại, liền thấy ánh mắt y ẩn chứa ý .

Y ngồi sát bên ta, ta kinh hãi thốt lên:

“Ngươi… sao ngươi lại ở đây?!”

Kỳ Vân Triều vừa vừa giúp ta vuốt tóc, vừa thong thả :

“Trẫm chỉ đến xem phủ đệ mình bố trí, xem nàng có hài lòng hay không. Nhìn bộ dạng nàng bây giờ… xem ra rất hài lòng.”

Ta không chịu nổi trò quanh co của y nữa, vùng khỏi vòng tay đứng dậy.

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?!”

Kỳ Vân Triều không tức giận, ngược lại thong thả đáp:

“Trong triều có vài đại thần, thương nữ tử mà không tiện nạp thê thất, liền âm thầm xây phủ riêng cho các nàng. Trẫm trước kia không hiểu nổi hứng thú đó.

Nhưng hôm nay trên đường đến đây, vừa nghĩ đến nàng ở trong căn phủ này do chính tay trẫm sắp đặt, liền cảm thấy mong đợi đến khó tả.”

“Câm miệng! Ngươi xem ta là ngoại thất sao?!”

Ta giận đến toàn thân run rẩy, máu dồn lên đầu, vung tay tát mạnh vào mặt Kỳ Vân Triều.

Tay còn chưa hết tê, ta mới bừng tỉnh, nhận ra mình vừa đánh ai.

Kỳ Vân Triều sờ má, không tức giận mà còn bật — tựa như mấy lời đê tiện vừa rồi chẳng phải do y ra.

“Sau cánh cửa này, nàng muốn đối xử với trẫm thế nào cũng . Nhưng ra ngoài, đừng chống đối trẫm, dù sao trẫm cũng là Hoàng đế…”

“Ngươi… ngươi…”

Ta lại một lần nữa nhận ra bộ mặt thật của Kỳ Vân Triều.

Ôn nhuận như ngọc là giả, tàn độc là thật, giờ còn thêm vô sỉ — ta nghẹn họng, không nổi lời nào.

“Nhưng trẫm đã chuẩn bị cho nàng hai con đường.”

Kỳ Vân Triều ta, vẻ mặt như rất chân thành.

“Nếu nàng không muốn ngoại thất của trẫm… hãy Hoàng hậu đi. Từ nay phu thê đồng tâm, cầm sắt hòa minh.”

Y mỉm , ánh mắt ta lại lạnh nhạt, chẳng biết câu nào của ta đã chọc trúng y, nụ nơi khóe miệng dần tắt.

“Những ngày nàng bệnh, trẫm đã một lần dẹp sạch đảng cánh Thái hậu. Vì trẫm nghĩ nàng sẽ không cho trẫm cơ hội nữa, nàng sẽ không đến bên cạnh trẫm — tại sao?”

Vì ta sợ có một ngày, lại có một chén độc dược đặt trước mặt ta.

Ta cũng muốn sống trọn một đời yên ổn, chứ không phải sống cả đời vì Kỳ Vân Triều mà xoay vòng.

Ta gượng :

“Bệ hạ muốn gì mà không có ? Thần thiếp không có xuất thân, cũng chẳng có địa vị, khó mà giúp ích cho Bệ hạ.”

“Ngươi nghĩ trẫm cần là những thứ đó sao?”

Cuối cùng trong ánh mắt Kỳ Vân Triều hiện lên vẻ mệt mỏi.

Y ta, tựa như tìm kiếm chút hy vọng cuối cùng:

“Chỉ thiếu một bước nữa thôi… nàng đã có thể ở bên trẫm. Trẫm sẽ bảo hộ nàng cả đời, khiến nàng vô ưu vô lo…”

Thấy ta vẫn chưa lay chuyển, y lại mở miệng:

“Hoặc… trẫm sẽ giải tán toàn bộ hậu cung, cùng Hoàng hậu nàng một đời một kiếp, một đôi nhân gian.”

“Ngươi…”

“Ngươi không tin trẫm ư?”

Hắn nghiêm sắc mặt, trầm giọng .

Ta khẽ thở dài, “Khi xưa ta một lòng vì người, chân tâm thích người, người lại khi gần khi xa.

Giờ ta muốn buông bỏ, thì người lại không cho ta đi. Đạo lý ở đâu?”

Nghe thấy hai chữ “thích”, mắt Kỳ Vân Triều liền sáng rực, rồi ngay sau đó là vẻ đau đớn thoáng hiện.

Hắn muốn nắm lấy tay ta, ta đã tránh đi.

“Ta chỉ là không chắc chắn… không chắc nàng để tâm ta đến đâu.

Chỉ có thể không ngừng thử, không ngừng dò xét… đến mức ta cũng sắp bị chính mình bức điên.

Ta không biết thế nào mới là đúng, chỉ biết dọn sạch những chướng ngại giữa ta và nàng.

Ta nghĩ nếu không còn Thái hậu ép buộc, thì cảm nàng dành cho ta, liệu có chân thành hơn một chút chăng?”

“Nếu ta không trở lại thì sao?”

“Sắc chỉ lập hậu, ba ngày nữa sẽ đưa đến phủ Vĩnh Ninh hầu.”

Ta khẽ khổ, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng theo đó mà tan biến.

Có lẽ chúng ta sinh ra là để giày vò lẫn nhau, dù có biết rõ tâm ý của người, ta vẫn chẳng thể thoát khỏi đau khổ.

Dẫu có sống lại một đời, ta vẫn không thể đổi lấy tự do.

Chúng ta, cuối cùng rồi sẽ bị giam cầm trong chiếc lồng son hoa lệ ấy, sống trọn kiếp cho đến tận lúc nhắm mắt.

Ngoại truyện – Kỳ Vân Triều

Kỳ thực ban đầu, ta vốn chẳng muốn hoàng đế.

Ta chỉ mong đến năm đủ tuổi sẽ rời cung, sống một đời nhàn tản như một vương gia vô sự.

Mẫu phi ta xuất thân hèn kém, từ nhỏ ta đã chịu đủ mọi ánh mắt khinh miệt trong cung, sớm đã thấu nơi đây lạnh lẽo bạc bẽo.

Ngày ấy, lại bị Thái tử vu oan hãm , ta vốn định như thường lệ mà âm thầm nhẫn nhịn.

Nhưng nàng – Giang Ánh Nguyệt – đã đứng ra thay ta.

Ta biết nàng, hoàn cảnh nàng chẳng khác gì ta.

Rõ ràng thân mình run rẩy sợ hãi, vẫn kiên cường chắn trước mặt ta.

Từ nhỏ, ta đã quen với mưu mô, tranh đoạt sống còn, nên trong mắt ta, người trong cung đều giả trá hiểm độc.

Chỉ riêng Giang Ánh Nguyệt, tựa như làn gió mới, khiến lòng ta có chút dao .

Thấy nàng rưng rưng nước mắt, lòng ta cũng thoáng xót xa.

Đáng tiếc, một đóa hoa trong sáng như , lại sinh trưởng giữa chốn bùn nhơ chốn cung đình.

Chính nàng đã khơi dậy trong ta khao khát quyền lực.

Lần đầu tiên, ta thật lòng muốn giữ lấy một người cho riêng mình.

Sau này, khi biết nàng sẽ là hoàng hậu tương lai, ta liền dốc toàn tâm tranh đoạt ngôi vị.

Thái hậu không ngờ ta thật sự có thể thắng, đành thuận theo, để Giang Ánh Nguyệt tiếp cận ta.

Bà không hề hay biết, dù nàng chẳng gì, thì lòng ta sớm đã trao trọn về phía nàng rồi.

Nàng chính là lý do ta bước lên ngôi cửu ngũ.

Đáng tiếc, tiểu nương ấy lại bắt đầu sợ ta.

Mỗi lần đến gần ta đều cẩn trọng dè dặt, không còn dũng khí bộc bạch tâm như thuở ban đầu nữa.

Hẳn là do Thái hậu ép buộc khiến nàng khó chịu đến .

Thế là, ta dùng đến cách “lưỡng bại câu thương” để trừ bỏ Thái hậu.

Chẳng ngờ bà để lại đòn cuối, muốn lôi kéo tướng quân phủ, ép đem tiểu thư nhà ấy vào bên cạnh ta.

Nữ tử kia, nếu yên phận thì cũng chẳng sao.

Nào ngờ nàng dám hạ dược Nguyệt nhi, khiến nàng bệnh nặng không dậy nổi.

Ta liền xử lý luôn một lượt.

Đáng tiếc Nguyệt nhi lại cho rằng bản thân thật sự tự do.

Khi rời cung, nàng vui mừng đến mức ta chỉ muốn nụ ấy mãi mãi.

Nhưng ta phải giữ nàng bên cạnh.

Nàng từng ta như thế, rồi một ngày nào đó, nhất định sẽ lại ta lần nữa.

Ta nguyện dùng cả đời để chờ đợi, nhất định sẽ đợi .

Ngày lập hậu, ta cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ta đứng trên đàn tế, không ngừng đi qua đi lại, ánh mắt mong mỏi về phía nàng sẽ xuất hiện.

Đáng tiếc, qua cả giờ lành, vẫn không thấy bóng nàng đâu.

Chẳng bao lâu, trong đám đông bỗng rộ lên một trận xôn xao.

Mấy cấm quân thất sắc chen qua quỳ rạp trước mặt ta.

“Khởi… khởi bẩm Bệ hạ… Hoàng hậu nương nương… từ lầu các nhảy xuống rồi… đã… đã không còn khí tức…”

Ta lặng người hồi lâu, mấy lần muốn nâng tay lên mà không sao nhấc nổi.

Chỉ thấy long văn trên tay áo như đang đâm thẳng vào mắt.

Trong cơn hoảng hốt, ta nghe thấy tiếng sơn tước vỗ cánh ở nơi xa.

Nàng… rốt cuộc đã thật sự rời xa ta rồi.

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...