“Bệ hạ sớm đã biết thần thiếp chỉ là một quân cờ, sự vụ tiền triều, thần thiếp cũng bất lực. Nhưng Bệ hạ có thể lựa chọn bỏ đi quân cờ này…”
Lời ấy khiến Kỳ Vân Triều khựng lại.
Ta lập tức quỳ xuống, bộ trung thành:
“Bệ hạ chỉ cần mượn cớ hôm nay, trách thần thiếp, rồi đưa thần thiếp ra khỏi cung.”
“Hừ! Ra khỏi cung? Để ngươi trở về Vĩnh Ninh Hầu phủ, sống sung sướng cả đời sao?”
Giọng y dường như run lên vì giận.
Ta khẽ bất đắc dĩ.
Vĩnh Ninh Hầu phủ — danh vọng to lớn đến thế, nếu thật sự là đại thế gia, thì ta đâu đến mức nay bước bước gian nan trong cung.
“Thần thiếp không quay về Hầu phủ. Nguyện dân thường, từ nay không vướng vào tranh đoạt hậu cung, cũng không khiến Bệ hạ phải cảnh giác thêm một người nữa.”
Như … hẳn y không còn lý do từ chối?
Ta chẳng quay về Vĩnh Ninh Hầu phủ, cũng chẳng thành chướng ngại cho y. Thậm chí, sau này y muốn tìm ta cũng khó.
Ta rời cung rồi, y có thể thừa cơ chỉnh đốn triều cục, dẹp bỏ bọn quan lại từng dựa vào danh nghĩa Hầu phủ để ủng hộ Thái hậu.
Càng nghĩ càng thấy, Kỳ Vân Triều nếu không ngu ngốc, ắt sẽ đồng ý.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.
“Đừng hòng!”
Kỳ Vân Triều quát lớn.
Nếu khi trước là giận dữ, thì lúc này đã là lửa giận ngút trời.
Y đá đổ chiếc bàn trước mặt, những bình dược quý giá vỡ tan tành, mảnh sứ rơi lả tả khắp nền.
Kỳ Vân Triều bước mạnh lên đám mảnh vụn, cúi xuống nắm chặt tay ta, kéo ta đến trước mặt.
“Ngươi dân thường? Để trăm quan triều đình chỉ trỏ sau lưng trẫm, trẫm bạc đãi hậu nhân Hầu phủ?”
Cái lý lẽ nực gì ?
Nếu Vĩnh Ninh Hầu phủ thật sự danh giá đến thế, ta đã không rơi vào cảnh này!
Ta từng thấy ánh mắt Kỳ Vân Triều chất chứa kiêu ngạo, hờ hững, khinh thường, thậm chí cả sự ôn hòa giả tạo.
Nhưng đây là lần đầu tiên, ta thấy trong mắt y — là sợ hãi.
Chẳng lẽ… phía sau còn một ván cờ mà ta chưa thấu?
Chỉ vì ta rời cung, mà y có thể thất bại toàn cục?
Vĩnh Ninh Hầu phủ đã suy tàn từ lâu, lý nào còn liên quan đến tiền triều?
Ta trầm tư suy nghĩ, trong khi lực tay Kỳ Vân Triều mỗi lúc một siết chặt, đau đến mức ta tưởng như xương cốt sắp vỡ.
“Trẫm ghét cái bộ dạng hiện giờ của ngươi. Thà là ngươi trở về dáng vẻ khi xưa — ngoan ngoãn thuận theo còn hơn! Không phải Thái hậu dạy ngươi quyến rũ trẫm sao?”
Kỳ Vân Triều lạnh, lời khiến ta chết đứng.
Ta giãy giụa, y càng nắm chặt hơn. Ta hoàn toàn tin, nếu còn phản kháng, y thực sự sẽ bóp chết ta tại đây.
“Đã muốn quyến rũ trẫm, sao ngươi không bước chân vào Dưỡng Tâm Điện? Ngươi đến đó một lần xem sao! Đêm đó, ngươi vì sao không đến?!”
Dưỡng Tâm Điện… có gì?
Tại sao ta phải đến?
Ta chẳng còn tâm trí suy nghĩ nữa, chỉ biết sợ hãi con người trước mặt.
Nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mắt.
Kỳ Vân Triều như bừng tỉnh, lập tức buông tay, bật tự giễu:
“Phải rồi, ngươi ngu ngốc đến , trẫm sao còn mong đợi điều gì ở ngươi?”
Y đứng dậy, rút từ ngực áo ra một lọ thuốc, vứt xuống trước mặt ta, rồi quay người bỏ đi.
Ta nuốt không trôi nỗi uất nghẹn, ngoảnh đầu giận dữ:
“Ngươi mới là kẻ đầu óc có vấn đề!”
Giữa Thái Y Viện rộng lớn, chỉ có hai người chúng ta.
Lời ta vừa dứt, Kỳ Vân Triều đứng yên bất .
Gió tuyết trắng xóa như một bức tường, ngăn cách hai người thành đôi bờ xa lạ.
Từng năm trôi qua chúng ta đều trưởng thành, mà sao vẫn như hai đứa trẻ con cãi nhau.
Tuyết vẫn rơi, thân ảnh cao lớn trước mắt dường như hóa thành dáng hình một thiếu niên.
Năm ấy Kỳ Vân Triều mười bốn tuổi, vẫn chưa phong Thái tử.
Ấn tượng sâu sắc nhất về y trong ta — là dáng vẻ rụt rè, gượng lấy lòng mọi người.
Chỉ cần ai đó nặng lời, y liền như con chó nhỏ cụp đuôi, chịu đòn không phản kháng.
Khi ấy ta cùng đám hoàng tử công chúa vào học cung học lễ nghi. Một lần thi khảo, Thái tử dắt theo mấy hoàng tử thân tín lén lút lấy trộm đề thi.
Bị phát hiện, họ liền đổ hết tội lên đầu Kỳ Vân Triều.
Nói rằng là y một mình.
Thái phó tất nhiên không dám đắc tội Thái tử, mọi người cũng chẳng ai dám lên tiếng. Kỳ Vân Triều cúi đầu, không cãi lấy một câu.
Ta cũng lớn lên trong sợ hãi, luôn là kẻ ngoan ngoãn.
Nhưng lần đó — ta không cam lòng.
Ta không chịu nổi cảnh đúng sai bị chà đạp chỉ vì quyền thế.
Kỳ lạ thay, đó là lần đầu đời ta kiên định đứng ra, vì Kỳ Vân Triều mà biện giải.
Trước ánh u ám của Thái tử, giọng ta run rẩy, từng lời không tròn trịa.
Kết quả, ta và y cùng bị quỳ. Cả học cung, chỉ còn hai chúng ta ở lại.
Ta khẽ nức nở, còn Kỳ Vân Triều bên cạnh lại lộ vẻ khinh miệt:
“Ngươi ngu ngốc đến sao? Không biết thời thế mà xử sự?”
Ta mở to mắt y.
Rõ ràng ta vừa bênh vực y, mà…
Ta tức giận đến tột độ, gào lên:
“Ngươi! Ngươi đầu óc mới có vấn đề! Phải trái rõ ràng, Thái phó dạy chúng ta phải biết phân biệt thị phi…”
“Phân biệt? Thái phó dám Thái tử sao? Ngươi tưởng ông ấy không biết đúng sai à? Trong cung này, chỉ có quyền thế mới quyết định đạo lý.”
Kỳ Vân Triều cắt lời ta.
Ta ngây người y, cảm thấy người này thật đáng sợ.
Ngày ngày đóng vai kẻ ngốc, chẳng qua chỉ là một con quỷ mang mặt nạ.
Từ đó, ta dần dần xa cách y.
Cho đến khi Thái tử chết đuối, Kỳ Vân Triều phong người kế vị.
Kẻ ngày xưa rụt rè, mặc long bào đứng thẳng trước ta, gương mặt vẫn nở nụ ôn hòa như ngọc — lại là một chiếc mặt nạ mới.
Sau này, y lên ngôi.
Thái hậu nhất quyết đưa ta vào bên người y.
4
Từ Thái y viện trở về, ta liền ngã bệnh, bệnh nặng tới mức nguy kịch, nằm liệt trên giường suốt tròn một tháng.
Trong khoảng thời gian ấy, ta luôn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, khi mê man, khi lại nửa tỉnh nửa mê.
Bên tai ta lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, cách vài ngày lại có tiếng khóc xé ruột xé gan, còn có người lẩm nhẩm tụng kinh bên tai, kẻ đánh mõ, người khấn nguyện.
Cơn bệnh này như một lần đi qua quỷ môn quan, giống như siêu độ khỏi trần thế.
Mà kỳ thực, ta thật sự từng bước qua luân hồi.
Cho đến một ngày kia, có một bàn tay nhẹ nhàng lướt qua tóc mai ta, cực kỳ dịu dàng thì thầm bên tai.
“Nguyệt nhi, đừng mãi ngủ nữa… nàng không chuyện với ta, ta sẽ sợ đấy.”
Sợ ư? Người ngồi trên đỉnh quyền lực thiên hạ, thì có gì đáng sợ?
Hắn chẳng phải đã giẫm lên núi xương sông máu để đoạt lấy đế vị sao?
Ta cố gắng muốn mở mắt ra, để thấy dáng vẻ sợ hãi của Kỳ Vân Triều, tựa như có ai đó kéo giữ ta lại.
Hắn dùng đầu ngón tay ấm áp vẽ theo chân mày và mắt ta, thì thầm:
“Lúc nàng mười lăm tuổi, ta đã muốn tặng nàng một hộp phấn vẽ mày, nàng lại ghét ta…”
Hắn khẽ giễu mình, rồi dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve môi ta.
“Còn có cả son nữa, nếu có thể quay về thuở ban đầu, ta muốn đích thân tặng nàng một hộp son, giống như một thiếu niên bình thường, vì người trong lòng mà đỏ mặt bối rối một lần… nàng lại sợ ta.”
Hắn… mà lại rơi lệ.
Kỳ Vân Triều rơi lệ, là điều ta chưa từng thấy suốt cả kiếp trước.
Hắn là một khối hàn thiết vô , ta chưa từng thấy hắn nhỏ lấy một giọt lệ nào.
Nếu hắn từng mang son phấn đến tặng ta, e rằng ta cũng sẽ bối rối xoắn chặt khăn tay, chẳng biết sao cho phải.
Ta vẫn chẳng thể mở mắt ra, nơi chóp mũi đã cay xè, không sao ngăn .
Con đường này… thật quá mỏi mệt.
Chúng ta chưa từng thực sự tin tưởng lẫn nhau, chỉ toàn ngờ vực và oán hận.
Kết cục mà ta run rẩy đi đến, hóa ra lại là thế này.
Lúc tỉnh lại, bên cạnh ta không còn ai cả, có lẽ đó chỉ là một giấc mộng.
Từ Ninh cung vẫn yên tĩnh như thường, chỉ là mấy nha hoàn trong cung đều là gương mặt xa lạ.
Một bà vú dẫn ta đến gặp Thái hậu.
Khi trông thấy người, ta hoài nghi bản thân không phải đã ngủ một tháng, mà là đã ngủ đến ba năm, năm năm.
Bởi vì Thái hậu già đi rất nhiều, tóc mai bạc phơ, không còn chải chuốt gọn gàng, vài lọn tóc xõa lưa thưa nơi bờ vai.
Người chậm rãi ngẩng đầu lên ta, ánh mắt trống rỗng, trên môi lại là một nụ nhàn nhạt.
“Ngày mai là sinh thần của Bệ hạ, ngươi hãy chuẩn bị một phần lễ thật chu đáo.”
Sinh thần của Kỳ Vân Triều…
Kiếp trước, chính vào ngày này, hắn và tiểu thư tướng quân phủ lần đầu gặp mặt.
Ta nhớ rõ năm ấy, ta đã dành cả một tháng để vẽ một bức sơn thủy đồ quà mừng sinh thần.
Hắn không buồn mở ra xem, chỉ qua loa ban cho ta một thỏi vàng.
Rồi lập tức phong tiểu thư tướng quân phủ phi.
Còn ta thì chọn đại một cây ngọc như ý, mang theo đến dự yến.
Ta ngồi ngẩn người trong kiệu, không biết tự khi nào đã đến rừng mai.
Vừa bước vào, bữa yến tiệc đang náo nhiệt lại càng thêm phần huyên náo.
Có vài người không kiêng dè gì mà chỉ trỏ, bàn tán về ta.
“Nàng ta cũng gan thật đấy, không sợ bị hoàng thượng trách sao?”
“Chỉ là giãy giụa trong tuyệt vọng thôi, tiếc thay mệnh bạc.”
Từ sau khi tỉnh lại, đầu óc ta luôn u mê, trong cung hẳn đã có đại biến gì đó, ta không còn sức mà để tâm.
Ta chỉ muốn lặng lẽ đợi, đợi đến ngày lập hậu rồi rời cung.
Một tiếng hô lớn của thái giám vang lên — hoàng thượng giá lâm.
Bữa tiệc vốn ồn ào lập tức im bặt.
Sau khi mọi người hành lễ xong, bắt đầu dâng lời chúc tụng và lễ vật.
Ánh mắt ta vẫn luôn dừng lại nơi thân ảnh của tiểu thư tướng quân phủ.
Nàng đang gảy đàn, đợi khúc nhạc kết thúc, Kỳ Vân Triều sẽ tán thưởng nàng một phen, rồi phong nàng phi.
Khúc nhạc vừa dứt, nàng đứng lên đầy đoan trang tao nhã, Kỳ Vân Triều thuận miệng khen ngợi vài câu.
Nàng chau mày, như đang chờ đợi câu tiếp theo của hoàng thượng, ta cũng chờ đợi…
Kỳ Vân Triều nở nụ ôn hòa:
“Trẫm có một cây cổ cầm rất hay, hôm nay ban cho nàng…”
Tiểu thư tướng quân phủ lệ tràn khóe mắt, nàng cắn môi khấu tạ, rồi thất thểu rời khỏi đài.
Lần này đến lượt ta cau mày — hắn không phong phi!
Tại sao lại lệch khỏi quỹ đạo?
Tại sao hết lần này đến lần khác đều có sự sai khác?
Nếu nàng không nhập cung, sau này lập ai hậu?
Và ta… còn có thể rời cung hay không?
Tâm trí rối bời không tìm đáp án, thái giám xướng danh đã thúc giục hai lần, ta mới chậm rãi bước lên dâng lễ.
“Từ Ninh cung kính dâng một cây ngọc như ý, nguyện Bệ hạ phúc thọ sánh thiên, vạn thọ vô cương.”
Ta lạnh lùng đọc lời chúc, xung quanh liền vang lên tràng nhạo báng.
“Với phẩm chất ngọc như mà nàng ta cũng dám dâng?”
“Hoàng thượng rõ là muốn bẽ mặt nàng ta ngay trước mặt mọi người!”
“Thực ra nàng ta cũng đáng thương, đi theo Thái hậu bao năm, cuối cùng lại thành ra thế này…”
Khuôn mặt Kỳ Vân Triều trên cao chợt lạnh xuống, mọi người tức thì im bặt.
Ta quỳ trên đất, đắm chìm trong tuyệt vọng của chính mình.
“Trẫm thấy cây như ý này rất tốt, rất hợp ý trẫm!”
Ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm của Kỳ Vân Triều dừng lại nơi ta, ánh ấy quá chân thật, khiến ta không khỏi chấn .
“Hôm nay trẫm ban cho nàng một điều ước, nàng muốn gì, trẫm đều đáp ứng.”
Tiệc yến trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Kỳ Vân Triều ta không chớp mắt, :
“Ngẫm kỹ rồi hẵng , cơ hội này… chỉ có một lần.”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt chan chứa hy vọng, gần như không hề do dự mà cất tiếng:
“Thần thiếp nguyện xuất cung, hồi phủ Vĩnh Ninh hầu.”
Ánh mắt Kỳ Vân Triều lập tức lạnh đi, rồi hắn lại nở nụ ôn nhu đầy giả tạo:
“Được thôi, trẫm chuẩn tấu.”
Ta mừng rỡ đến mức không kiềm chế , sợ y đổi ý, vội vàng tạ ơn.
Dưới ánh đèn huy hoàng, Kỳ Vân Triều mỉm thật sâu.
Tiệc tan, ta vui mừng khôn xiết trở về Từ Ninh Cung thu dọn hành lý, định sáng sớm hôm sau sẽ rời cung.
Những năm qua ta có chút tích lũy, sau khi xuất cung sẽ sửa sang lại phủ đệ. Phủ Hầu có lẽ vẫn còn vài người lo việc quét dọn sân vườn, lương tháng của họ cũng nên do ta chu cấp…
Ta vừa tính toán vừa có chút bất an. Đối với ta, tất cả bên ngoài hoàng cung đều là xa lạ, ta chưa từng tiếp với thế giới ngoài kia, chẳng rõ nó ra sao.
Đến tối, Thái hậu cho truyền ta đến. Trong tẩm cung âm u, bên cạnh người không còn kinh thư thường đọc trước khi ngủ, mà là một giỏ kim chỉ.
“Trong rương kia là chút bạc Ai gia để dành cho ngươi, còn cái túi hương này cũng giao cho ngươi luôn.”
Cuộc đấu giữa Thái hậu và Kỳ Vân Triều chưa từng ngưng nghỉ. Trong khoảng thời gian ta lâm bệnh, e rằng Thái hậu đã thất thế, thua đến mức nhất thời không thể gượng dậy.
Ta nhận lấy túi hương, cúi người tạ ơn.
Thái hậu khẽ : “Không ngờ hắn lại có tâm tư ấy với ngươi.”
Ta nhẹ cong khóe môi:
Bạn thấy sao?