Tên tôi, chuyên ngành... từng chữ, rõ ràng rành mạch.
Hạ Phán trợn mắt kinh ngạc, giật lấy điện thoại của tôi, chằm chằm vào màn hình: “Điều này không thể nào, điều này không thể nào...”
“Lâm Đào, không cần thiết phải giả cả email trúng tuyển chứ? Cho dù mọi người hiện tại tin đến tháng chín nếu không nhập học, lời dối của vẫn sẽ bị vạch trần!”
Tôi thản nhiên : “Vừa rồi tôi đã trình bày rất rõ ràng rồi, mọi người cũng có thể kiểm tra email của người gửi, đúng là email của trường Harvard.”
Tôi đổi giọng: “Còn thì sao? Hạ Phán, cứ tôi dối, email trúng tuyển của ở đâu?”
13
Hạ Phán lập tức hoảng hốt, lắp bắp : “Của tôi... email trúng tuyển của tôi ở trong máy tính, bây giờ tôi không mang máy tính..., bây giờ, bây giờ tôi không cho mọi người xem .”
Dưới khán đài đã có khán giả nghi ngờ: “Một cái email trúng tuyển cũng không cho xem ? Chẳng lẽ ta mới là người dối?”
“Cứ lề mề gì thế, người khác dối, kết quả bản thân lại không đưa ra bằng chứng!”
“Tôi đã kiểm tra email của Lâm Đào, địa chỉ email của người gửi đúng là của trường Harvard, không sai.” Nên là bây giờ áp lực dồn hết về phía Hạ Phán.
Đúng lúc người dẫn chương trình lên sân khấu để khống chế hình thì đột nhiên có một người xông lên.
Là Thịnh Quả.
Tóc ta rối tung như rơm rạ, trên mặt đầy những vết xước do móng tay ra, ta lạnh lẽo với Hạ Phán: “Hạ Phán, trước khi ghi hình chương trình mới nhận thư từ chối của Harvard, sao giờ lại mình Harvard nhận?”
“Cô có quên không, bài luận của vốn định chép của Lâm Đào, kết quả lại chép trúng vào bài của tôi?”
Cả khán phòng ồ lên.
Hạ Phán hoảng hốt, ả đứng dậy bịt miệng Thịnh Quả, xin lỗi mọi người có mặt: “Xin lỗi mọi người, đây là cùng phòng của tôi, từ trước đến nay tinh thần ấy không ổn định, luôn luôn năng lảm nhảm, năng không đầu không cuối, tôi sẽ đưa ấy xuống ngay.”
Nhưng không ngờ Thịnh Quả hung hăng cắn mạnh vào tay Hạ Phán, Hạ Phán đau đớn buông tay.
Thịnh Quả nhảy lên trước ống kính, giơ điện thoại cho mọi người xem: “Mọi người đều thấy rồi chứ, đây chính là thư từ chối của Harvard mà tôi tải xuống từ máy tính của Hạ Phán, rõ ràng ghi tên Hạ Phán!”
“Hơn nữa trong email còn chỉ rõ, bài luận của Hạ Phán là ăn cắp! Cô ta ăn cắp bài luận của tôi! Ha ha ha! Giờ bị Harvard từ chối, là do ta tự chuốc lấy!”
Trên mặt Hạ Phán ban đầu vẫn còn duy trì nụ , bây giờ thì không còn một chút nụ nào.
Cô ả tức giận, đẩy mạnh Thịnh Quả xuống sân khấu. Không ngờ cú đẩy này, đầu Thịnh Quả đập mạnh vào tay vịn ghế.
Cô ta bất tỉnh, máu từ đầu chảy ra.
14
Xe cấp cứu nhanh chóng đến.
Đạo diễn mặt buồn rầu thở dài: “Một buổi chia sẻ tốt đẹp sao lại biến thành hiện trường án thế này?”
Thịnh Quả đưa vào phòng cấp cứu. Sau sự việc rối trong buổi phát sóng trực tiếp này, tất cả mọi người đều biết Hạ Phán và Thịnh Quả vì cùng nhau ăn cắp bài, gian lận học thuật, không bất kỳ trường nào nhận.
Nhà trường ngượng ngùng xóa bài đăng trên công chúng về thành tích trúng tuyển xuất sắc của Hạ Phán, lập tức sai người tháo dỡ băng rôn trên bảng danh dự ở cổng trường.
Tất cả hành của Hạ Phán tại hiện trường ghi hình chương trình cũng đăng tải lên mạng. Những người trong cuộc bắt đầu tung tin, kể lại đủ thứ chuyện Hạ Phán ở trường.
Chẳng hạn như ăn cắp đồ của người khác, vu khống hãm người khác, gian lận trong kỳ thi, đạo văn, bạo lực học đường...
Cư dân mạng vô cùng phẫn nộ: “Vậy là suốt thời gian qua gọi ta là "Harvard girl", kết quả lại gọi nhầm người? Lâm Đào mới là " Harvard girl"?”
“Hạ Phán mặt dày mày quá mức! Đạo văn bài luận của cùng phòng lại còn đổ thừa, ta có nghĩ đến việc cái mũ này đội lên đầu, sẽ hủy hoại cả đời cùng phòng ta không?!”
“Con chó đạo văn chết mẹ đi, chuyện của Địch Thiên Lâm mới qua có mấy năm, lại xuất hiện thêm một Hạ Phán, sao rõ ràng đạo văn lại có thể mặt dày mày dạn, quang minh chính đại, đương nhiên như chứ?”
Bạn thấy sao?