Ngoại trừ tên, điểm số, từ lý lịch, kinh nghiệm đến cách dùng từ, câu văn, tất cả đều giống hệt nhau.
Cô ta trực tiếp ném máy tính vào người Hạ Phán, gào lên: “Mở to mắt chó của mày ra mà xem cho rõ, rõ ràng là mày đạo văn bài của tao!”
“Mày có biết lần xét tuyển này quan trọng với tao đến thế nào không? Nếu tao không đỗ Oxford, bố mẹ tao sẽ đánh chết tao mất!”
“Sao mày lại đạo văn bài của tao? Chẳng lẽ mày muốn chiếm suất của tao à?!”
“Tất cả đều hỏng rồi, tất cả đều bị mày hủy hoại rồi!”
Tiếp đó là một hồi tiếng đồ đạc va chạm ầm ĩ.
Trên mặt Hạ Phán có vết thương, cũng không chịu yếu thế mà mắng lại: “Tao sai à? Ai biết không phải mày cố ý đạo văn bài của tao, bây giờ bị phát hiện lại nổi giận mất khôn!”
“Tao đã với bên ngoài là tao Harvard nhận rồi, lát nữa còn phải đi ghi hình chương trình, mày như thì tao xuống nước thế nào đây?”
Cô ả túm chặt lấy tai Thịnh Quả, ấn đầu ta xuống trước máy tính: “Bây giờ mày lập tức gửi email cho Harvard giải thích, là mày đạo văn bài của tao chứ tao không hề hay biết!”
“Mày có thể không vào Oxford tao chắc chắn phải vào Harvard!”
Lại một hồi hét, gào thét và chửi bới. Tôi móc tai, thấy quá ồn ào, trực tiếp đi ra khỏi ký túc xá.
Đúng là chó cắn chó thật.
Không biết còn tưởng hai người chúng nó bị bệnh dại nữa.
12
Tôi không ngờ chuyện đã xảy ra như rồi, Hạ Phán lại còn có tâm trạng đến hiện trường ghi hình.
Chương trình này là phát sóng trực tiếp, đoàn phim mời một vài du học sinh xuất sắc đến hiện trường chia sẻ kinh nghiệm xin học bổng.
Tôi cũng là một trong số đó.
Nhưng tôi có cầu với đoàn phim.
Trước khi chương trình chính thức phát sóng, đừng tiết lộ kết quả trúng tuyển của tôi trước.
Vì , ngoài tôi ra, những người khác vẫn chưa biết tôi Harvard nhận.
Thấy tôi cũng có mặt ở đó, đồng tử của Hạ Phán hơi rung , định lên tiếng chế giễu vì có máy quay nên không gì.
Cô ả rõ ràng là vội vã chạy đến.
Trên mặt vẫn còn vết bầm tím lớp phấn che đi, tóc tai bù xù, trên đầu còn hói một chỗ.
Chắc chắn là bị Thịnh Quả túm rách rồi.
Tôi kinh ngạc, tay nghề này quả thật là quá tàn nhẫn.
Người dẫn chương trình cầu chúng tôi lần lượt giới thiệu bản thân và trường đại học mình nhận.
Hạ Phán lên tiếng trước, ả miễn cưỡng nở một nụ : “Tôi tên là Hạ Phán, trường đại học nhận là... ừm... Harvard ...”
Cả khán phòng vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, bình luận cũng liên tục hiện lên “Tuyệt vời”.
Người dẫn chương trình : “Thực ra hôm nay chúng ta không chỉ có một Harvard nhận đâu, mọi người có thể đoán xem còn học nào khác cũng Harvard nhận nhé.”
Sắc mặt Hạ Phán thoáng chốc hiện lên vẻ không tự nhiên.
Đến lượt tôi, tôi mỉm nhẹ nhàng: “Chào mọi người, tôi tên là Lâm Đào, trường đại học nhận là Harvard.”
Trên sân khấu, sau vài giây im lặng ngắn ngủi, tiếng hét không thể tin nổi của Hạ Phán vang lên: “Không thể nào!”
Nhận thấy phản ứng của mình quá mức bất thường, ả gượng một tiếng: “Thực ra Lâm Đào là cùng phòng của tôi, trước đó ấy với tôi là không Harvard nhận nên bây giờ nghe thì tôi hơi bất ngờ.”
Hạ Phán về phía tôi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đào Đào, dối không tốt đâu, bây giờ đang ghi hình chương trình, mong cậu nhận ra lỗi lầm của mình xin lỗi tất cả khán giả đi.”
Hạ Phán vừa dứt lời, phía dưới khán đài bắt đầu xì xào bàn tán.
“Không thể nào, người này không Harvard nhận mà lại mình Harvard nhận à?”
“Vì danh tiếng và lòng hư vinh mà ra mọi chuyện thật đấy.”
“Ý là để chúng ta nghe ta chia sẻ kinh nghiệm? Dẫn dắt chúng ta vào ngõ cụt à?”
“Lâm Đào xuống đi! Xuống đi!”
khóe miệng Hạ Phán cong lên một đường cong đắc thắng.
Thấy hình dần mất kiểm soát, tôi lại không hề nao núng, lấy điện thoại ra, hướng về phía ống kính thản nhiên : “Tôi thực sự Harvard nhận, đây là email trúng tuyển của tôi.”
Ống kính tiến lại gần điện thoại của tôi, phóng to nội dung bên trên.
Bạn thấy sao?