Cướp Bạn Trai – Chương 5

9 (Góc của Lâm Tiểu Niệm)

Chị vẫn luôn không thích tôi, tôi biết.

Chị ấy ghét tôi nhát gan, sợ tối lần nào cũng khoanh tay trước ngực, giả vờ không để ý đi phía trước dẫn đường cho tôi.

Sau khi không cẩn thận hỏng chiếc vòng mà chị ấy quý, tôi sợ hãi dùng băng dính trong suốt dán lại vẫn bị chị ấy phát hiện. Chị ấy lớn giọng muốn đánh tôi lại khiến cho bố bị dẫn đến trước.

Bố đánh cho chị ấy một trước, khi tôi thò đôi mắt ra hóng chuyện, lại bị mẹ lôi ra đánh cho một trận, hai đứa chúng tôi mặt đối mặt, lộ ra hai chiếc mông nhỏ đỏ bừng, tôi vô tâm vô phế bật , thổi ra hai quả bong bóng nước mũi.

Kỳ thực tôi biết rõ, chị ấy không nỡ đánh tôi.

Khi bị học sinh cấp ba bắt nạt ở trường tiểu học, là chị ấy đã dũng cảm bước ra bảo vệ cho tôi. Lúc đó tôi bị dọa đến mức bật khóc, chị ấy đá đá mấy viên sỏi ven đường :

“Khóc cái gì mà khóc, là em của Lâm Nhiên tao thì không phép tao mất mặt.”

Nhưng tôi biết, bàn tay của chị vẫn luôn run rẩy.

Tôi từ nhỏ đã thích chạy theo chị ấy, cho dù chị ấy có cản tôi lại, tôi vẫn thích theo đuôi chị.

Bởi vì chị ấy là chị , mãi mãi là chị của tôi.

Ngày hôm đó khi tôi ra nước ngoài, trên đường đi chị không bất kỳ lời nào, vào thời khắc khi tôi quay người rời đi, đáy mắt chị lại khẽ đỏ lên.

Đợi đến khi tôi quay về, chị đã sắp kết hôn với tinh đầu rồi, người đó tên là Chu Nghị, là một người có vẻ hơi lăng nhăng, không sao, chị ấy thích là .

Nhưng tôi không ngờ tới, sau khi kết hôn ba tháng, hắn ta đã ngoại , chị ấy cũng vì mà gầy rộc đi.

Nhưng rất may chị ấy đã chủ cầu ly hôn, không hề lưu luyến chút nào.

Ngày chị ấy ly hôn, tôi nghĩ thầm, nếu như có thể quay ngược thời gian, tôi nhất định sẽ không để chị kết hôn với kẻ đó, đầu thì sao cơ chứ, những lời thề hẹn trong hôn lễ đều không thực hiện nổi, lấy tư cách gì mà đòi cưới chị tôi?

Nhưng tôi không ngờ đến, lần nữa tỉnh lại tôi thực sự đã trở về trước lúc chị kết hôn.

Vòng lặp đầu tiên, tôi xông về phía trước, sự thật cho chị nghe, chị lại tôi bị lừa đá vào đầu. OK fine.

Vòng lặp thứ hai, tôi cho Chu Nghị một cái bạt tai, hắn hất mặt hỏi có phải tôi cũng thích hắn không. Fine, bắt đầu lại.

Vòng lặp lần thứ ba, tôi giả vờ thích Chu Nghị, dù sao chỉ cần để chị biết đến sự tồn tại của đám cá hắn câu là đủ rồi.

Sau khi suy sụp một thời gian, chị ấy gặp một người tên Lục Cảnh, người đó có vẻ là một người khiêm tốn hiền lành, rất thích đeo gọng kính vàng. Nhưng tôi không thể ngờ , kẻ như mới là m.a q.uỷ thực sự.

Chị bị hắn đ.ánh đến nỗi t.hương t.ích đầy mình, cho dù trong thời gian ly thân trước khi hoàn thành thủ tục ly hôn, hắn vẫn quấn chặt lấy chị ấy không tha. Cả quá trình ly hôn khó khăn vô cùng.

Vòng lặp lần thứ tư, tôi giành lấy Chu Nghị, cướp lấy Lục Cảnh. Khi đối diện với Lục Cảnh, tôi cũng rất sợ hãi, tôi không còn cách nào khác, tôi muốn bảo vệ cho chị , giống như chị ấy đã từ bảo vệ cho tôi.

Vòng lặp lần thứ năm, tôi giành lấy Chu Nghị, cướp lấy Lục Cảnh, còn hoại thêm mấy mối khác của chị ấy nữa… Vì để duy trì thiết lập tính cách, tôi còn phải giả vờ tranh giành cả Thẩm Độ, giành đến nỗi cả người đều tê dại rồi…

10. (Góc của nữ chính)

“Ý của mày là, chỉ cần chị ly hôn, mày sẽ phải quay lại trước khi chị kết hôn?”

Tôi khuấy cốc cà phê trước mặt, hơi nóng bốc lên bao phủ khoảng không giữa hai người chúng tôi.

Giây phút này tôi đang cảm thấy, nước trong đầu Lâm Tiểu Niệm dường như đã bị đổi chỗ sang đầu tôi rồi.

“Cho… cho nên, không phải chứ, mày không thấy việc này giống như có Bug à? Chị vừa ly hôn, vừa mới thoát khỏi một cuộc hôn nhân thất bại, ngày hôm sau đã lại phải trở về trước ngày kết hôn, bắt đầu lại lần nữa?”

“Không không không, có em ở đây, em nhất định sẽ không để chị mắc lại sai lầm tương tự nữa.”

Tôi nghiêng người về phía trước, dựa sát về phía Lâm Tiểu Niệm, gõ một phát vào đầu nó.

“Sao mày ngốc quá em, chỉ cần chị không kết hôn, hoặc mày ngăn chị ly hôn không phải là ok rồi à?”

“Nhưng em không thể cứ mãi ngăn cản chị theo đuổi hạnh phúc , kết hôn cũng . ly hôn cũng thế.”

Độc tác trên tay tôi sững lại, nếu như không phải do Lâm Tiểu Niệm, có lẽ tôi thực sự đã kết hôn cùng Chu Nghị hoặc Lục Cảnh rồi. Tôi từ nhỏ đã mất mẹ, vì tôi thường hay dùng đạo đức để trói buộc nhận thức về thân.

Bởi , tôi vội vã muốn có một ngôi nhà, có lẽ chính vì điều này mà tôi đã hết lần này đến khác bước vào những cuộc hôn nhân đổ nát.

“Mắt không tốt, nóng vội muốn kết hôn, có lẽ là do thiếu thốn cảm đi.” Tôi nhấp một ngụm cà phê, tự nhạo bản thân.

Lâm Tiểu Niệm hơi nghiêng người, từ xa, hai đứa chúng tôi như đang chụm đầu vào nhau.

Giọng của Lâm Tiểu Niệm yếu ớt, nó thì thầm bên tai tôi:

“Không phải đâu, bố rất chị, hai mẹ cũng rất chị, em… em cũng chị nữa, chỉ là chị không thấy mà thôi.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, cố gắng nặn ra một nụ : “Mày đi trước đi, chị muốn tiêu hóa lại mọi chuyện một chút.”

Lâm Tiểu Niệm cầm lấy túi xách, chậm rãi đi ra trước cửa quán cà phê, trước khi đo, nó còn quay đầu với tôi: “À đúng rồi, người phải trải qua các vòng lặp, không chỉ có mình em đâu.”

11.

Tôi uống hết cốc cà phê, sau đó ngồi thêm nửa tiếng nữa mới chầm chậm đứng dậy định rời đi.

“Gạch Phi” đang ngồi ở bậc thềm phía đối diện, bận rộn gọi điện thoại, sau khi thấy tôi mới vội vàng chạy tới.

Thẩm Độ tự nhiên nắm lấy bàn tay phải của tôi, dán một chiếc băng gạc nhỏ giữa lòng bàn tay.

Tôi chăm tác của hắn, khẽ nhướn mày: “Này, đẹp trai, chân đi.”

Thẩm Độ kinh ngạc ngẩng đầu, bàn tay chậm rãi vân vê ngón tay tôi.

Tôi rút tay ra, kêu gào với : “Đau đau đau. Tôi mau vết thương trên chân phải đi, ạnh đang nghĩ cái gì ?”

Trên chân phải Thẩm Độ có một vết bầm lớn, bây giờ đã chuyển sang màu xanh đậm, dưới ánh đèn đường mờ ảo càng trở nên đáng sợ hơn.

"Đã không còn đau nữa rồi, chỉ là hơi đáng sợ chút thôi. Kỳ thật, đêm hôm đó khi tôi đến tìm em chính là lúc đau nhất."

Đêm hôm đó tôi còn chẳng thèm thẳng vào hắn, Thẩm Độ bây giờ… đang ra vẻ tủi thân oan ức ấy à?

“Bớt diễn khổ nhục kế đi, Lâm Tiểu Niệm đã khai hết ra rồi, cũng tự mình khai báo đi.”

Thẩm Độ hít một hơi thật sâu, sau đó kéo tôi vào trong lòng: “Nên bắt đầu từ đoạn nào đây?”

12 (Góc của Thẩm Độ)

Gần đây ký ức của tôi bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Vừa mới kết thúc công việc xong liền thấy trên vòng bè có người xé giấy chứng nhận kết hôn, tuyên bố bản thân đã khôi phục tự do, quay đi quay lại thời gian lại quay ngược trở về mấy tháng trước.

Nhưng lần này, tấm ảnh chụp chung bị xé trên vòng bè dường như lại không giống với lần trước.

đó tên là Lâm Nhiên, chúng tôi đại khái đã từng gặp nhau một lần trong một bữa tiệc đóng máy mấy tháng trước.

Lâm Nhiên hình như là người của công ty quảng cáo, không có ai tiến cử, một mình đơn thương độc mã lẻn vào trong tiệc đóng máy, cúi đầu khom lưng kính rượu mọi người xung quanh, rất giống tôi hồi mới vào ngành, vì một vai nhỏ mà trắng đêm chúc rượu mọi người.

Sau khi đám đông giải tán, tôi đứng trong một góc thích thú quan sát nàng.

Hình như ấy uống hơi quá chén, khi bước đến trước mặt tôi, hai gò má của ấy đỏ bừng, nàng lần mò tìm trong túi áo tìm mãi không thấy tấm danh thiếp nào, chỉ đành lôi mã QR trong điện thoại ra.
Lỗ mãng thật đó.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn đồng ý.

Cô nàng thi thoảng sẽ than vãn việc xe bus đến không đúng giờ, còn thề sau này có tiền nhất định phải mua một chiếc ô tô.

Ngày hôm sau lại ô tô là tiêu sản, tốt hơn hết vẫn nên tiết kiệm tiền mua nhà trước, có nhà trước rồi tính sau.

Tôi thực sự rất muốn trò chuyện với ấy, không dễ gì mới nghĩ cách bắt chuyện, vừa mới định gửi đi lại phát hiện ấy sắp kết hôn rồi, đó là mối đầu của ấy, rất tốt.

Tôi vùi mình ở tổ quay phim, trở lại trạng thái sinh hoạt lúc trước.

Nhưng một ngày nọ, tôi lại phát hiện ra ấy ly hôn rồi.

Tình đầu của ấy n.goại t.ình, còn n.goại t.ình rất nhiều lần nữa.

Đúng là loại người không ra gì.

Đêm hôm đó, tôi mơ mơ hồ hồ ngủ mơ một giấc, kết quả sau khi tỉnh dậy lại phát hiện bản thân đã quay về mấy tháng trước.

Lần này đối tượng kết hôn của ấy mà lại biến thành một người khác.

Tôi đến dự đám cưới của ấy, lấy cớ đến tặng quà chúc mừng.

Chú rể mặc vest đeo giày, còn mang một chiếc kính gọng vàng, khi Lâm Nhiên về phía ta, trong mắt luôn tràn ngập thương.

Tôi đặt quà xuống, lặng lẽ rút lui.

Tôi thấy một đứng trước của, vẻ ngoài có mấy phần giống với Lâm Nhiên, hai tay nàng chắp trước ngực, âm thầm cầu nguyện:

“Làm lại lần nữa, lần này nhất định phải hạnh phúc.”

Tôi thầm nghĩ, có lẽ bản thân gặp đồng đạo rồi.

Lần tiếp theo gặp Lâm Nhiên là khi hợp tác cùng công ty ấy quay một ngoại cảnh ở sa mạc, ấy gầy đi rất nhiều vẫn theo dõi hạng mục từ sáng đến tối.

Tôi giả vờ thản nhiên bước tới đưa cho ấy một cốc nước ấm: “Không thấy mệt à?”

Cô ấy vén mấy sợi tóc rối bên tai, dịu dàng cảm ơn: “Không mệt, thầy Thẩm.”

Lâm Nhiên rất tươi, tôi vẫn có thể ra những vết thương trên cổ tay của ấy.

Rõ ràng đã lại từ đầu, tại sao vẫn không hạnh phúc?

Buổi trưa sa mạc đột nhiên nổi gió, cảnh quay đành phải tạm dừng, mọi người đều ở trong lều đợi lệnh, chỉ có Lâm Nhiên là không thấy đâu.

Thực tập sinh đi theo ấy vội vã gọi điện thoại cho Vương tổng, đầu dây bên kia lại cao giọng quát: “Không phân biệt bên nào nặng bên nào nhẹ à? Chăm sóc tốt cho thầy Thẩm là rồi.”

Tôi cực kỳ tức giận, cùng mấy người quen trong đoàn chia ra đi tìm Lâm Nhiên.

Những người khác thấy tôi đứng dậy cũng không dám ngồi yên một chỗ nữa.

Không biết gió còn thổi bao lâu nữa, tôi sợ ấy xảy ra chuyện.

Có lẽ do ông trời thương xót, cuối cùng tôi cũng tìm thấy ấy.

Nhưng cái người tên Lục Cảnh đó lại hung hăng b.óp chặt cổ ấy:

“Ly thân cái gì mà ly thân, chúng ta còn chưa ly hôn!”

“Lâm Nhiên, ai cho em một mình chạy đến chỗ này, có người chống lưng cho em sao? Để tôi xem kẻ đó là ai?”

“...”

Chiếc cổ vốn trắng trẻo bây giờ đã đầy m.áu, sắc mặt ấy cũng đã chuyển sang màu xanh đen, giống như một con búp bê vải bị hỏng.

Tôi bước nhanh về phía trước, túm lấy cổ áo của hắn đ.ấm mạnh một phát vào sống mũi hắn.

Cho đến khi có người khác nghe thấy tiếng chạy lại, tôi mới bình tĩnh trở lại.

Lục Cảnh bị tôi đ.ánh cho cả người bầm dập, cầm gọng kính vàng đã bị đập gãy chỉ về phía tôi: “Đại minh tinh chứ gì, mày xong đời rồi.”

Tôi biết, tôi xong đời rồi, tôi không để ý.

Nếu như quay lại lần nữa, tôi sẽ càng đ.ánh mạnh hơn.

Lúc ban đầu Lâm Nhiên còn há miệng thở hổn hển, sau đó hơi thở của ấy càng ngày càng yếu ớt.

Tôi bế Lâm Nhiên lên, thấp giọng thì thầm tên ấy.

Cô ấy khẽ cử , hàm răng run rẩy cắn lên vai tôi.

Ngoan, cắn đi, để tôi biết , em vẫn còn sống.

13. (Góc của nữ chính)

Thẩm Độ hít một hơi thật sâu, ôm tôi vào trong lòng: “Nên bắt đầu từ đoạn nào bây giờ?”

“Nói chuyện sa mạc lần trước đi.” Tôi nhéo nhéo dái tai Thẩm Độ.

Hắn yếu ớt ôm lấy tôi, lắc qua lắc lại: “Không có gì cả, Lâm Tiểu Niệm muốn dạy cho Lục Cảnh một bài học, tôi đồng ý. Chúng tôi hợp tác lừa hắn đến sa mạc, tôi sợ em bị liên lụy nên đã để em lại, đấy cũng là lý do tôi bãi bỏ các hoạt offline cũng."

"Tôi cố ý chọc giận hắn. Hắn ngoài mặt ra vẻ không sao sau lưng lại âm thầm chân tay lên giá quay phim, khiến cho chân của tôi bị thương. Tôi lấy bằng chứng, tố cáo hắn hắn lại dối là tôi tay trước, ngược lại lại khiến cho tôi có cơ hội điều tra hắn. Chính vào ngày hôm đó, hắn đã bị chẩn đoán mắc chứng bạo lực, một căn bệnh tâm thần.”

“Tôi không muốn ảnh hưởng đến công việc của em, bởi nên mới giấu kín tin bản thân bị thương.”

“Lâm Tiểu Niệm rời đi lúc nào tôi không biết, trong sa mạc không có tín hiệu, nghe Lâm Tiểu Niệm chỉ kịp gửi định vị cho em.”

“Xin lỗi, khiến cho em phải chịu cảnh bị như ở công ty, là do tôi suy nghĩ không chu toàn.”

Thẩm Độ nhẹ nhàng dụi dụi vào cổ tôi, những sợi tóc nhỏ hỗn loạn khiến cho trái tim của tôi cũng trở nên nhộn nhạo.

Tôi xoa xoa đầu hắn, những điều bất bình tôi phải chịu đựng ở công ty trong khoảng thời gian này bây giờ lại dường như cũng không tính là gì.

“Lúc nãy ở tiệm váy cưới bị fan của bắt gặp, có phiền phức gì không?”

Dù sao cả buổi tối ngày hôm nay, hắn dường như vẫn luôn phải nghe điện thoại.

“Ừm, rất phiền phức, bọn họ đều kêu gào muốn em cho tôi một danh phận” Thẩm Độ vùi đầu vào hõm cổ tôi.

Tôi gật gật đầu, Thẩm Độ vẫy vẫy đuôi chụp một tấm ảnh chung cho hai đứa.

Caption: Người lái đò đã cập bến bờ của .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...