1
Em kế luôn thích cướp trai của tôi, tôi có một người, nó lại đi cướp một người.
Có bao nhiêu cũng không đọ nổi tốc độ ra tay của ả.
Tôi đang người trong quán cà phê, vừa nhận tin nhắn thoại chia tay của người , cả người tê liệt.
“Nhiễm Nhiễm, suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta không hợp nhau đâu.”
Giữa tiếng ồn ào náo loạn, xen lẫn tiếng khẩy ngớ ngẩn của Lâm Tiểu Niệm.
Cười! Cười đi! Cười cái con mẹ gì!
Tôi trực tiếp BLOCK, xóa tin nhắn một cách dứt khoát, nhấp một ngụm cà phê rồi tiếp tục tăng ca.
Đúng là đàn ông, chỉ tổ cản trở tốc độ kiếm tiền của tôi thôi!
Nhưng chưa bao lâu, Lâm Tiểu Niệm đã lắc lư đôi giày cao gót bước vào quán cà phê, vèo một cái ngồi phịch xuống ghế đối diện tôi.
“Chị à, em nghe gần đây chị bị bồ đá phải không, sẽ không phải vì em đâu nhỉ?”
Tôi lườm em kế một cái, ung dung chỉnh ảnh trước mặt nó:
“À, đâu phải, là chị thích lăng nhăng mà.”
Nụ trên mặt Lâm Tiểu Niệm chưa kịp thu lại, khóe miệng giần giật phản chiếu trên bộ nail “lấp lánh chói mù con mắt” của nó, trông vừa đẹp đẽ lại vừa ngu ngốc.
“Cũng đúng ha, mới quen nhau có một tuần, không hợp chia tay sớm cũng tốt.”
Nụ trên môi em kế gượng gạo, điện thoại giấu dưới bàn cũng bắt đầu điên cuồng BLOCK xóa tin nhắn, vài cuộc gọi đến rung rung đều bị cúp máy, sau đấy dứt khoát tắt nguồn.
Trên chiến trường , nếu đối đầu trực diện không thành, nó đành phải giả vờ ngốc nghếch, còn tôi cũng phải ra vẻ ngây thơ thôi.
Tôi lười chẳng thèm nhấc mi, cúi đầu tiếp tục chỉnh ảnh.
Em kế nhấp một ngụm cà phê, hơi nhổm người dậy lén lút màn hình máy tính tôi.
Tôi bấm lưu ảnh, tắt phần mềm rồi điềm nhiên nở nụ tiêu chuẩn:
“Hợp hay không, thì trai vẫn là nên tìm một người giống như trai bây giờ của chị nha.”
Câu này tôi đã nhiều lần lắm rồi, lần nào nó cũng tin, sau đấy lại hăng hái hùng hổ đi cướp trai tôi, lần nào cũng y như lần nào.
Tôi xoay màn hình máy tính về phía em kế, trên bức ảnh vừa dày công photoshop, tôi cùng ảnh đế lạnh lùng cử chỉ thân mật, trông hệt như một cặp đôi đang .
Lâm Tiểu Niệm nhíu mày, trong đầu đang xoay chuyển như chong chóng;
“Người này, trông có vẻ giống ...”
Tôi nhanh tay lẹ mắt đóng vội màn hình máy tính lại, khẳng định:
“Không phải giống, mà chính là ấy.”
"Ảnh đế Tam Kim - Thẩm Độ, đẹp trai, nhiều tiền, là nam nghệ sĩ đầu tiên đoạt giải quán quân toàn diện trên 18 tạp chí thời trang hàng đầu, đại diện cho nhiều thương hiệu xa xỉ hàng đầu thế giới, doanh thu phòng vé phim đạt hơn 3 tỷ trong bảy ngày..."
Lâm Tiểu Niệm nghe đến mức mắt sáng rực, mắt đảo quanh tít mù.
Thẩm Độ là nghệ sĩ mà công ty tôi dự định hợp tác, tôi đã tìm hiểu về người ta khá nhiều trước Tết rồi. Nhưng tôi nghe , ngay cả sếp tổng ra tay cũng không đàm phán .
Vậy thì tôi sử dụng mấy tài liệu này cũng coi như đúng chỗ đi.
“Nhưng mà, hình như ảnh đâu có đâu chị?” Lâm Tiểu Niệm ngây ngô hỏi.
Tôi thương vuốt tay:
“Ôi dào, mới quen mà em. Với cả ảnh cũng chưa muốn công khai, dù sao sự nghiệp cũng quan trọng hơn đúng chứ!”
Tôi nhướng cao cằm, giọng thấp xuống vài phần:
“Chị tin tưởng lắm mới kể cho mày nghe đấy, mày nhất định không kể cho ai đâu nha!”
Kể từ khi Lâm Tiểu Niệm bị tôi lừa gạt trêu chọc đến tơi bời hoa lá, ở nhà ăn vạ rồi bị mắng mỏ, tôi đã bắt đầu quen với việc đóng vai “chị em thâm”.
Dù sao, chỉ cần tôi mở miệng ra, thì người xấu hổ sẽ chỉ có Lâm Tiểu Niệm. Nó bị bảng thành tích của Thẩm Độ cho mê mẩn, uống cạn cà phê rồi vội vã rời đi.
Tôi vẫn ung dung ngồi đó, nhấp một ngụm cà phê, ra ngoài cửa sổ.
Trên đường, tiếng giày cao gót của Lâm Tiểu Niệm vang vọng, người thì đang vội vã bắt một chiếc taxi.
Có lẽ là, con bé lại chuẩn bị đi “cướp trai” của tôi rồi ...
Bạn thấy sao?