20
Trong quán cà phê.
Hôm nay là thứ Bảy, khách tương đối đông.
Tôi bưng món điểm tâm lên cho một cặp đôi nhau, sau đó trở lại quầy bar.
Đồng nghiệp Tiểu Nguyên nhắc nhở: “Duy Duy, điện thoại của cậu kêu nãy giờ đấy.”
Tôi vừa nhập số liệu lên hệ thống thu ngân vừa trả lời: “Không có việc gì đâu, không cần để ý.”
Đối phương nhún vai, sau đó vội đi.
Mãi cho đến khi tan tầm, quét tước dọn dẹp xong, lại thay ra đồng phục, tôi mới bình tĩnh rút điện thoại từ trong ngăn kéo ra.
Số cuộc gọi nhỡ: 87.
Số tin nhắn wechat chưa đọc: 99+.
Hầu hết đều là Lâm Tư Nhiên gọi, đa số tin wechat cũng do hắn nhắn tới.
Tin nhắn cuối cùng là: [Tang Duy Duy, em không bị bắt cóc đấy chứ?]
Tôi ấn xóa tin nhắn, sau đó tan ca.
Mấy ngày hôm nay, bởi vì hình dịch bệnh phức tạp, các trường học cho học sinh sinh viên nghỉ hết.
Trùng hợp là, phòng tôi không biết có phải bị hỏng hệ thống đường dây hay không, không có điện.
Chủ nhà đang ở nơi khác, phải sau hai hôm nữa mới có thể trở về để xử lý giúp tôi.
Cho nên tôi đã ở nhờ trong nhà họ hàng hơn một tuần.
Hôm nay tôi tan tương đối sớm, quyết định về phòng trọ để lấy chút quần áo.
Vừa mới đến bên dưới của phòng trọ, liền thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc đỗ sẵn.
Tuy rằng biết Lâm Tư Nhiên chắc chắn đang tìm tôi, tôi không đoán hắn sẽ ở chỗ này chờ tôi.
Cửa kính xe hơi hé, trên mặt đất là một đống tàn thuốc.
Không biết hắn đã đợi bao lâu.
Không thể không , một màn này khiến tôi cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Vốn tuần lễ vừa rồi tôi không quay lại đây, hắn sẽ không ở đây chờ tôi cả tuần rồi đấy chứ?
Trong lúc giật mình, Lâm Tư Nhiên đã thấy tôi.
Hắn nhanh chóng mở cửa xe, đi về phía tôi.
“Đi đâu?” Lâm Tư Nhiên đen mặt, áp suất quanh thân rất thấp, thoạt rất tức giận.
Tôi thành thật trả lời: “Vừa tan .”
Đối phương lạnh, “Mấy ngày nay cũng chưa từng gặp em ở quán bar, em đi ở đâu?”
“Quán cà phê, tôi nghỉ việc ở quán bar kia rồi”
“Anh gọi cho em nhiều cuộc điện thoại như , em không thấy sao?”
Tôi kinh ngạc hắn, “Anh gọi điện thoại cho tôi? Sao tôi không biết.”
Lâm Tư Nhiên vẫn tôi chằm chằm, ngữ khí lạnh xuống: “Tang Duy Duy, dối thì cũng nên tìm lí do nghe hợp lý một chút.”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, “Điện thoại bị hỏng, lần trước không phải bị rơi xuống biển sao? Đi đến quán sửa cũng không , luôn bất ngờ mà bị tắt máy.”
Lâm Tư Nhiên giật mình, vẻ mặt không thể tin nổi, “Cái điện thoại kia em vẫn còn dùng?”
“Phải, lần trước thêm vẫn chưa nhận tiền lương, cho nên vẫn dùng tạm một thời gian.”
Đối phương tôi nửa ngày không chuyện, bộ dáng không biết gì.
Thật lâu sau, Lâm Tư Nhiên xoa mi tâm, “Tang Duy Duy, em ngốc à, sao không cho ?”
“Vì sao phải cho ?”
Hắn nghiến răng tôi, như là bị chọc tức điên lên .
Ngay sau đó, không hai lời nắm tay tôi, mở ra cửa ở ghế phó lái, ấn tôi ngồi vào.
Hắn khởi xe.
“Muộn thế này rồi còn muốn đi đâu?”
“Đến trung tâm thương mại.” Đối phương lời ít ý nhiều.
21
Đến trung tâm thương mại chưa đến mười phút, tôi đã cầm một chiếc điện thoại mới trên tay.
Tám ngàn tệ.
Tôi phải đi thêm ba tháng mới có thể kiếm , Lâm Tư Nhiên lại có thể quẹt thẻ không chớp mắt.
Hoàn toàn không để tôi cự tuyệt, cũng không cho phép phản bác.
Nhìn vào chiếc ví tiền còm cõi của tôi…
“Khi nào lĩnh lương tôi sẽ trả cho .”
Lâm Tư Nhiên liếc mắt tôi, hàm ý cảnh cáo, “Đừng có những lời này với .”
“Nhiều nhất là một tháng nữa là tôi có thể trả .”
“Tang Duy Duy.” Đối phương nghiêm túc .
Tôi ngoan ngoãn yên lặng.
Hai chúng tôi đi vào thang máy.
“Thời gian này em không về phòng?”
“Phải, phòng tôi không biết đường dây bị hỏng ở chỗ nào, vẫn không có điện, mấy ngày nay tôi ở nhà .”
Lâm Tư Nhiên không chuyện, lạnh mặt xuống, thang máy vô cùng tĩnh lặng.
Chắc là lại tức giận rồi.
Chúng tôi đi tới bãi đỗ xe.
“Anh thả tôi ở đường Từ Châu là , tôi sẽ bắt xe bus về nhà.”
Lâm Tư Nhiên vốn đã mở cửa xe, nghe xong lời của tôi trực tiếp đen mặt, lập tức đóng lại, “Tang Duy Duy, em xem là cái gì?”
Tôi có chút khó hiểu, “Làm sao ?”
“Em có coi là trai của em không?”
Tôi gật đầu, “Tất nhiên, chúng ta cũng chưa chia tay.”
“Nếu , em không có chỗ ở sao không tìm ? Điện thoại hỏng cũng không cho biết, em có biết chờ ở dưới phòng trọ của em suốt một tuần mới chờ em không?!” Lâm Tư Nhiên giống như lên án hành vi phạm tội của tôi, ngữ khí sắc bén.
Tôi không thể tưởng tượng hắn thật sự ngồi chờ ở dưới phòng tôi một tuần.
Tôi tiến lên phía trước, ngữ khí hơi hờn dỗi: “Xin lỗi, tôi hứa với sẽ không có lần sau. Không phải đã giúp tôi mua điện thoại mới rồi sao, chỉ cần muốn tìm tôi, tôi sẽ lập tức tới.”
Vốn dĩ trên mặt Lâm Tư Nhiên còn có nét tức giận, lại nhanh chóng biến mất.
Chẳng qua vẫn lạnh mặt tôi.
Tôi chỉ đành túm lấy cánh tay hắn, liên tục nũng: “Đừng tức giận nữa mà, trai tốt ơi, tha thứ cho tôi lần này không.”
Thái độ của đối phương cuối cùng cũng tốt hơn một chút, “Đêm nay em định ở đâu?”
“Nhà .”
Hắn thở dài một hơi, một lần nữa mở cửa ghế phó lái, “Lên xe.”
Tôi ngoan ngoãn nghe lời ngồi lên.
Không bao lâu sau, xe tiến vào một khu biệt thự xa hoa.
Tôi đang ngạc nhiên không biết đây là chỗ nào, sau đó thấy tấm biển ở ven đường - Ẩn Hiền sơn trang.
Hoá ra đây chính là Ẩn Hiền sơn trang?
Cho nên, gia đình của Tống Trí Nhã cũng ở đây?
Bạn thấy sao?