16
Sau ngày hôm đó, Lâm Tự Nhiên không tìm tôi nữa.
Cũng không biết hai chúng tôi như có tính là chia tay hay không.
Mấy tên đàn em của hắn đối xử với tôi vẫn rất khách khí, khi gặp liền hô to gọi nhỏ hai tiếng “Chị dâu" không chút xấu hổ.
Giống như người từng trong con ngõ nhỏ tay chân đá với tôi căn bản không phải là bọn họ .
Đại khái là nhân sinh như kịch, toàn bộ dựa vào kỹ năng diễn xuất của .
Tháng ngày của tôi dần bình tĩnh trở lại, ban ngày đi học, buổi tối đi thêm, cũng khá thoải mái, trừ bỏ thường xuyên bị Tống Trí Nhã tìm đến sự.
Những khi rảnh rỗi, tôi không nhịn mà nhớ lại bức ảnh ngày đó.
Trước đây, rốt cuộc Lâm Tư Nhiên và mẹ hắn đi dã ngoại ở nơi nào?
Tôi đã tra rất nhiều địa điểm du lịch trên mạng, không tìm thấy chỗ nào có phong cảnh giống như .
Chẳng lẽ là một danh lam thắng cảnh nào đó sao?
Hình như không giống lắm.
Trong ảnh chỉ có Lâm Tư Nhiên cùng mẹ hắn, hai người họ đi dã ngoại chắc hẳn sẽ không đi chỗ nào quá xa đâu, phải không?
Không chừng là ở ngay trong thành phố này.
Tôi càng nghĩ càng hiếu kì, nhịn không mà muốn tìm hiểu rõ ràng, bắt đầu thường xuyên xem một số video ngắn trên mạng, cũng đã “nằm vùng" ở trên tài khoản của các địa danh du lịch, vẫn không thu hoạch gì.
Sau đó, vì muốn biết chỗ đó rốt cuộc ở đâu, vừa đến cuối tuần, tôi đã nhảy lên xe đạp điện đi quanh những nơi vừa có núi lại vừa có suối chảy.
Dựa vào ấn tượng về bức ảnh đó, tôi đã vẽ lại, sau đó hỏi một số người hay đi du lịch, cả những người thường xuyên đi dã ngoại đã từng đến nơi này hay chưa.
Kết quả, không có nơi nào mà không khiến tôi thất vọng cả.
Mãi cho đến một ngày, một cặp đôi trẻ thấy bức vẽ đơn giản nguệch ngoạc trên tay tôi, hai người nhau, tỏ vẻ có chút quen mắt.
“Thật sao?” Tôi có chút không tin , “Là ở đâu ?”
Cô ngẫm nghĩ, : “Đại khái cách đây khoảng hơn một tiếng đi xe, ngọn núi kia tên là Hoa Khiên Ngưu, dưới chân núi có một dòng suối nhỏ, còn có một cây cầu bằng đá, rất giống với bức tranh vẽ.”
“Núi Khiên Ngưu sao?” Tôi lẩm bẩm.
“Đúng , chính là chỗ đó, Hoa Khiên Ngưu Sơn.” Bạn trai của ấy cũng khẳng định.
“Tốt quá, cảm ơn, cảm ơn hai người rất nhiều.”
“Không có gì mà.”
Sau khi tạm biệt đôi nhân kia, tôi không ngại mệt mỏi, lập tức hướng xe điện về phía núi Hoa Khiên Ngưu, lại đột nhiên nhớ đối phương rằng cách nơi này hơn một tiếng.
Nếu , xe đạp điện của tôi chắc chắn không đủ điện để đi đến đó.
Quên đi, ngày mai sạc đầy bình rồi đi.
Hôm sau, tôi dậy thật sớm.
Đi xe đạp điện hơn một tiếng, cuối cùng cũng tới núi Hoa Khiên Ngưu.
Tôi gửi xe đạp điện trong một gia đình ở gần đó nhờ cắm sạc điện, thanh toán tiền điện xong xuôi rồi mới đi về hướng ngọn núi.
Nửa tiếng sau, cuối cùng tôi cũng tìm chỗ đó.
Cơ hồ cùng giống với bức ảnh như đúc.
Đã nhiều năm như trôi qua, cảnh vật không hề thay đổi.
Ngọn núi, dòng suối nhỏ, cây cầu đá…
Cả cây hoè cổ thụ kia nữa, tuy rằng ở trong ảnh chụp nó chỉ lớn bằng một nửa bây giờ.
Nhưng đúng là một chút thay đổi cũng không có.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt cảm thấy vui vẻ.
Trời không phụ người có lòng, cuối cùng tôi cũng tìm rồi.
Tôi ngồi trên mặt cỏ xanh rì một lát, lại mở điện thoại lướt Taobao, mua một bộ lều cắm trại, đèn led màu sắc, ghế gấp, lại thêm một số đồ dã ngoại, thậm chí đặt thêm cả một cái bếp nướng.
Sau đó mới mỹ mãn đứng dậy rời đi.
17
Tôi không có số điện thoại của Lâm Tư Nhiên, cũng không có wechat của hắn.
Suốt mấy ngày, tôi không hề thấy hắn đến trường.
Vốn muốn hỏi mấy tên đàn em của hắn, tôi lại sợ bị Tống Trí Nhã bắt gặp, cho nên đành phải thôi.
Tối thứ Sáu, tôi thêm ở quán bar, đột nhiên thấy một nam sinh tóc húi cua. Hắn chính là người đã đá tôi mấy phát vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Tôi vốn không muốn bắt chuyện với hắn, vì tìm Lâm Tư Nhiên, tôi đành phải đi tới, “Này…”
Đối phương quay đầu, thấy là tôi, sợ hãi mất nửa giây, sau đó nở một nụ ngượng ngập, “Chào chị dâu.”
Tôi không muốn hàn huyên, trực tiếp hỏi lại: “Lâm Tư Nhiên đâu?”
Đối phương nhanh nhảu trả lời: “Anh Nhiên ở trên tầng trên.”
“Phòng nào thế?”
“216.”
Tôi gật đầu, đi theo cậu ta lên tầng 2, đi vào phòng 216.
Cách một tấm cửa kính, tôi thấy Lâm Tư Nhiên ngả trên sofa xem điện thoại, công chúa DJ bên cạnh đang ghé vào với hắn câu gì đó.
Hắn lạnh nhạt lắc đầu, không buồn đối phương lấy một cái.
Cô DJ kia lộ rõ vẻ thất vọng.
Ngay lúc tôi muốn gõ cửa đi vào, Lâm Tư Nhiên đột nhiên đứng lên mở cửa bước ra ngoài.
Hắn mở cửa, thấy tôi đứng ở bên ngoài, không khỏi có chút ngoài ý muốn, “Tang Duy Duy?”
“Lâm Tư Nhiên, lát nữa có bận gì không?” Tôi gấp gáp hỏi.
Đối phương không rõ huống, lắc đầu, “Không.”
“Tôi dẫn đến một nơi có không?”
Lâm Tư Nhiên kỳ quái tôi, “Đi đâu?”
“Đến nơi khắc biết, chờ tôi 5 phút, tôi đi thay quần áo đã.”
Nhìn tôi nghiêm túc như , hắn chỉ có thể gật đầu.
18
Tôi nhanh chóng xin phép quản lí, đêm nay có việc gấp, hôm sau sẽ bù.
Quản lí cũng rất dễ chuyện, lập tức đáp ứng.
Sau đó, tôi lại gọi điện thoại cho ông ở ngôi nhà lần trước đã gửi xe và sạc điện nhờ, nhờ ông ấy chuẩn bị giúp tôi trước, khoảng hai tiếng nữa tôi sẽ tới nơi.
Bởi vì tất cả đồ đặt trên mạng lần trước đều gửi đến địa chỉ của ông ấy, tôi cũng đã thanh toán tất cả chi phí và gửi cả tiền cho ông ấy nữa.
Không những thế, tôi còn hi sinh một ngày thứ Bảy để nhờ ông ấy chỉ cách dựng trại lắp đèn, cố gắng học hỏi từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Nói chuyện xong, tôi thay quần áo.
Lâm Tư Nhiên đã ở bên ngoài chờ tôi.
Hai giờ sau, xe tới núi Hoa Khiên Ngưu.
Bởi vì có một đoạn là đường đất, ô tô đi vào không tiện, vì thế tôi bảo Lâm Tư Nhiên gửi nhờ xe trong sân nhà ông kia.
Ông ấy vui vẻ cho tôi biết, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sau khi cảm ơn đối phương, tôi dẫn Lâm Tư Nhiên đi về phía ngọn núi.
Từ đầu tới cuối, hắn đều là một vẻ không hiểu chuyện gì.
Mãi cho đến khi bước đến trước cây cầu đá kia, dòng nước uốn lượn êm đềm, lại có ánh đèn led màu sắc nhấp nháy trong màn đêm, Lâm Tư Nhiên cuối cùng cũng phản ứng lại.
Hắn kinh ngạc đứng sững, căn lều dựng đằng trước, lại về phía cây hoè cổ thụ.
Sau khi đánh giá một lượt xung quanh, hắn mới tôi, hỏi: “Đây là… Sao em tìm ?”
“Không ngờ tới phải không?” Tôi có chút đắc ý.
Lâm Tư Nhiên tỏ vẻ không thể tin , đi phía sau tôi, chậm rãi đến trước căn lều.
Ông kia quả là người việc cẩn thận.
Không chỉ kê sẵn bàn ghế, mà còn giúp chúng tôi gom củi bên suối. Đồ ăn cũng chuẩn bị theo lời dặn dò lúc trước của tôi, dùng đá để bảo quản.
“Đói bụng chưa? Chúng ta đi nướng thịt ăn.”
Lâm Tư Nhiên lặng lẽ tôi, đáy mắt có chút dịu dàng, “Làm sao em tìm chỗ này?”
Tôi cố ra vẻ: “Cũng tốn chút tâm tư, cuối cùng tìm rồi.”
Hắn nheo mắt mỉm .
Lâm Tư Nhiên, tính cách con người này có chút lạnh lùng.
Tuy rằng trước đây có với tôi, mỗi lần ý đều không chạm vào đáy mắt, thậm chí còn có chút chế giễu.
Chỉ có lần này, tôi cảm giác không giống như trước nữa.
Hắn là thuần tuý, chân thành với tôi.
Lửa trại nhanh chóng nhóm lên.
Tôi đặt lên bếp nướng một chút than hoa, chuẩn bị nướng thịt.
Lấy đồ ăn trong thùng đá ra, xiên thành từng xiên, sau đó đặt trên bếp nướng, còn không quên tẩm ướp thêm các gia vị thơm nức.
Trong lúc bận rộn chuẩn bị, tôi thoáng thấy Lâm Tư Nhiên đứng dưới tán cây hoè, vẻ mặt suy tư, không biết đang nghĩ gì.
Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, hai tay không ngừng đào bới trên đất.
Tôi hiếu kỳ đi qua xem, “Anh sẽ không chôn một viên thời gian dưới đất như Peppa Pig đấy chứ?”
Lâm Tư Nhiên hứng trí bừng bừng, xắn tay áo sơ mi, trực tiếp ngồi xuống đất, rất giống một cậu nhóc đang sung sướng, “Tôi nhớ lúc ấy tôi và mẹ đã chôn một cái hộp nhỏ ở đây, mẹ mười năm sau sẽ cùng quay lại đào nó lên, không biết có còn không.”
Nghe hắn , tôi nhất thời cũng đầy hứng thú, “Thật sao, chắc chắn là chỗ này chứ?”
Hắn gật gật đầu, “Không sai đâu, ngay chỗ này.”
Tôi nghĩ tới bên cạnh bếp than nướng có một cái xẻng nhỏ, nhanh chóng chạy về lấy cho Lâm Tư Nhiên, “Dùng cái này, sẽ nhanh hơn một chút.”
Đối phương cũng không do dự mà nhận lấy.
Tôi cũng xắn tay áo ngồi xuống cạnh hắn, hai tay không ngừng vét đất lên.
Không bao lâu sau, quả nhiên chúng tôi từ trong đất đào ra một chiếc hộp nhựa dày.
Hai chúng tôi gấp gáp mở ra.
Bên trong là một đồ chơi Transformers, bên cạnh là một tấm ảnh chụp ố vàng, còn có một bức thư chưa mở.
Bức ảnh là ảnh gia đình.
Khi đó Lâm Tư Nhiên vẫn còn nhỏ, bên cạnh có mẹ hiền xinh đẹp và hai người trung niên, có lẽ là ông bà ngoại của hắn.
Khi thấy bức thư này, sắc mặt Lâm Tư Nhiên khẽ biến đổi.
Chắc hẳn hắn cũng không nghĩ đến sẽ có một bức thư ở đây, có lẽ là mẹ Lâm đặc biệt dành riêng cho hắn.
Hắn hơi nghiêm mặt, hai tay run rẩy mở ra lá thư, tôi cũng hiểu ý mà tránh mặt.
Bạn thấy sao?