Cướp Bạn Trai Từ [...] – Chương 3

 

Chờ đến khi tôi tỉnh lại, ráng chiều đã vàng rực khắp trời. 

 

Giật mình sửng sốt mất vài giây sau, tôi mới ý thức bản thân đang ở đâu. 

 

Trong phòng cũng không thấy bóng dáng Lâm Tư Nhiên đâu cả. 

 

Không phải đã về trước rồi chứ? 

 

Tôi mở cửa, thấy xe của hắn còn đỗ ở bên ngoài, trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi. 

 

Tốt rồi. 

 

Vạn nhất hắn đi rồi, ngay cả bắt xe tôi cũng không biết đi đâu để bắt nữa. 

 

Tôi không có số điện thoại của Lâm Tư Nhiên, nghĩ một chút, vẫn là quyết định đi ra ngoài tìm xem. 

 

Đi dọc theo bờ biển thật lâu, rốt cục cũng thấy phía xa có một thân ảnh mờ ảo. 

 

Đi lên thì thấy, đúng là hắn. 

 

Trong tay kẹp một điếu thuốc, ống quần xắn cao, cứ như tiến vào trong làn nước.

 

Tôi ngồi xuống bên bờ cát, hai tay chống cằm, “Anh sẽ không tự sát đấy chứ?” 

 

Lâm Tư Nhiên quay đầu về phía tôi, nhíu mày khinh bỉ, “Em rất muốn tôi chết sao?” 

 

“Có một chút.” Tôi thành thật trả lời. 

 

“Xem ra em thất vọng rồi, tạm thời tôi không có ý định đó.” 

 

Tôi nhún vai. 

 

Im lặng trong chốc lát. 

 

“Vì sao muốn em của ?” 

 

“Vậy vì sao em đồng ý?” 

 

“Dù sau cũng rảnh, sẽ không bắt nạt của mình đấy chứ?” 

 

Lâm Tư Nhiên vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, khẽ híp mắt, lại mỉm , “Nói cũng có chút đạo lí.” 

 

Tôi cũng không nghĩ tới mình có thể chuyện một cách tự do tự tại với kẻ đã từng bắt nạt tôi như

 

Trước kia, mỗi khi thấy Lâm Tư Nhiên, tôi không rét mà run, mà hiện tại, đã có thể trước mặt hắn vô tư

 

Đột nhiên thấy đối phương biểu quái dị, cơ thể cứng ngắc đứng tại chỗ. 

 

“Sao thế?” Tôi hỏi. 

 

Hắn không trả lời, nhíu mày xuống dưới chân. 

 

Mày nhăn lại, thần sắc kì quái. 

 

Một lát sau, giọng ấm ách vang lên: “Tôi giống như, bị sứa cắn.” 

 

Tôi ngẩn người, bất khả tư nghị cố nhịn : “Thật à?” 

 

Lâm Tư Nhiên chịu đựng cơn đau ngẩng đầu lên, “Em có vẻ rất vui khi người khác gặp hoạ đấy nhỉ?” 

 

Xem ra biểu của tôi quá rõ ràng. 

 

Nhưng thực sự, rất khó kìm nén cái sự sung sướng đó. 

 

Tôi đứng lên, lấy điện thoại ra, rất tốt bụng mà hỏi ý kiến hắn: “Bây giờ phải sao? Có phải nên chụp ảnh đăng bài hỏi mọi người hay không?” 

 

Đối phương nhắm mắt, gian nan đi lên, “Em xem giúp tôi một chút, có râu ở miệng vết thương hay không?” 

 

Tôi chỉ đành phẫn nộ cất điện thoại đi. 

 

Trên mu bàn chân hắn quả nhiên lưu lại miệng vết cắn cong cong khá dài. 

 

Nhìn kĩ, quả thật còn có một đoạn râu sứa ngắn ở miệng vết thương.

 

“Có không?” Đối phương nín thở hỏi. 

 

Tôi gật đầu, “Có.” 

 

“Trước tiên giúp tôi lấy đoạn râu đó ra.” 

 

Tôi đang định thực hiện, đột nhiên nhớ ra, “Không thể dùng tay .” 

 

“Đi kiếm một nhánh cây lại đây.” Lâm Tư Nhiên nhíu mày, cắn môi

 

Hắn thoạt có chút thống khổ. 

 

Tôi chỉ đành đi loanh quanh đó tìm cành cây nhỏ. 

 

Cuối cùng cũng lấy ra , sau đó thay hắn rửa sạch miệng vết thương. 

 

“Bây giờ phải sao?” 

 

“Dùng nước biển rửa sạch.” 

 

Được rồi, tôi lại đỡ hắn đi xuống nước. 

 

Lâm Tư Nhiên nhíu mày, ngũ quan bị vò lại thành một đoàn. 

 

“Anh sẽ không bị sứa độc cắn chứ? Có chết không?” Tôi nhịn không

 

“Em không thể ngậm cái miệng quạ đen của mình lại à?” Ngữ khí của hắn tương đối khó chịu. 

 

Tôi im lặng một lúc. 

 

“Đúng rồi, tôi nhớ rồi. trong phim [Friends], Monica cũng là bị sứa cắn, không phải chỉ cần tưới nước tiểu lên miệng vết thương là sao? Hay để tôi đi tìm nhà vệ sinh, múc nước tiểu trong đó rồi tưới lên chân ?” 

 

Lâm Tư Nhiên tôi, như rồng phun lửa nhả ra một chữ: “Biến!” 

 

Hừ, có lòng tốt mà người ta không nhận. 

 

“Anh chắc chắn muốn em biến sao? Tôi thả tay ra nhé.” 

 

Dứt lời, không đợi hắn đáp lại, tôi lập tức buông tay. 

 

Lâm Tư Nhiên đứng không vững, giây tiếp theo liền ngã xuống. 

 

Chỉ là, hắn còn kéo theo tôi. 

 

Vì thế, kết quả chính là, “Ùm ùm!!" hai tiếng, cả hai chúng tôi đều ngã vào trong nước biển. 

 

Thật đúng là muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu. 

 

Tôi lau nước biển trên mặt, về phía Lâm Tư Nhiên. 

 

Cả người hắn cũng ướt đẫm, giống một miếng bọt biển sũng nước. 

 

Tâm tôi không hiểu vì sao rất tốt. 

 

“Tang Duy Duy, em cố ý đúng không.” Hắn cắn răng. 

 

Tôi vẻ mặt vô tôi. “Không phải muốn đuổi em biến cho khuất mắt sao.” 

 

Nhưng mà rất nhanh, đau thương ập tới. 

 

Điện thoại di cũng bị ngâm trong nước. 

 

Cái này khá phiền toái. 

 

Lâm Tư Nhiên thấy thế, vội vàng phía điện thoại của mình. 

 

Cũng số phận tương tự, không thể thoát khỏi tai nạn. 

 

Hắn tôi căm tức. 

 

Tôi khoanh tay. 

 

Đây không phải chuyện tôi có thể quản. 

 

Hai chúng tôi thất tha thất thểu đi lên bờ. 

 

Chỗ chân Lâm Tư Nhiên bị sứa cắn đã bắt đầu sưng lên, từng mảng màu đỏ qua có chút ghê người, khiến cho hắn đi lại khập khiễng. 

 

“Phải gì bây giờ?” Tôi hỏi hắn. 

 

“Đi về, dùng xà phòng rửa sạch.” 

 

Hừm. 

 

Tôi đứng lên, “Nào, đi thôi chứ.” 

 

“Em cảm thấy tôi tự đi sao?” 

 

Tôi có chút không lên lời, “Chẳng nhẽ muốn em cõng ?” 

 

Thanh âm của hắn hơi khàn: “Em có thể dìu tôi.” 

 

“Không phải chỉ là bị sứa cắn một cái thôi sao? Lúc trước đàn em của tay chân đá, em chịu những vết thương còn nghiêm trọng hơn như thế này nhiều, không phải chỉ có thể tự đứng lên rồi tự khập khiễng đi về sao?”

 

Lâm Tư Nhiên nhất thời nghẹn lời, tôi không biết gì. 

 

Tôi đi về phía trước vài bước, hắn vẫn chưa đuổi kịp. 

 

Không có cách nào, tôi chỉ đành trở lại giúp đỡ hắn. 

 

Sau đó, tôi ghét bỏ hắn đi quá chậm, “Chậm quá, không thì để em cõng đi.” 

 

Cứ như , tôi cõng Lâm Tư Nhiên đi một đoạn, lại đỡ hắn đi một đoạn, co kéo dây dưa nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về đến phòng. 

 

Tôi tìm trong bếp một lọ giấm chua, lại chuẩn bị một lượng lớn xà phòng. 

 

Dưới sự chỉ đạo của hắn, rửa miệng vết thương, còn rửa tận một tiếng đồng hồ. 

 

Cả buồi chiểu chưa ăn cơm, bụng tôi sớm sôi lên òng ọc. 

 

Di đã hỏng, hơn nữa chưa chắc người ta đã giao hàng đến nơi này, tôi chỉ đành đi cầu may xem tủ lạnh có đồ gì có thể lấp bụng tạm hay không. 

 

Kết quả chỉ tìm mì gói và xích.

 

Ê, cái gì thế. 

 

Tôi hỏi Lâm Tư Nhiên: “Này, không phải rất nhiều tiền sao, tủ lạnh lại rỗng tuếch thế này?” 

 

Hắn xoa mi tâm, “Một năm tôi tới đây không mấy lần, mà mấy thứ kia cũng không phải tôi mua.”

 

Quên đi, chỉ cần chưa hết hạn là

 

Tôi thật sự là đói vàng mắt mốc miệng rồi, vội chạy đến phòng bếp.

 

Ngay sau đó, nhớ tới chuyện gì, lại quay đầu hỏi, “Anh có ăn không?”

 

Lâm Tư Nhiên bình thản gật đầu, “Có.”

 

9

 

Không bao lâu sau, tôi đã nấu xong mì.

 

Chân của Lâm Tư Nhiên hiện tại không thể di chuyển, chỉ có thể đặt bát lên bàn trà. 

 

Chẳng qua, bàn trà rất thấp, ngồi trên sofa căn bản không thể gắp tới. 

 

Hắn lại tôi. 

 

Không còn cách nào, tôi chỉ đành bưng bát đút cho hắn từng đũa.

 

Bát của tôi đặt ở một bên, đã sắp nguội lạnh cả rồi. 

 

Bởi vì tôi rất đói, đói đến đầu váng mắt hoa, cho nên, sau khi đút cho hắn ăn một miếng, tôi cũng thuận tiện ăn một miếng to. 

 

Sau đó hai chúng tôi bốn mắt nhau, đều ngây ngẩn cả người. 

 

Bởi vì, tôi vừa ăn trong bát của hắn. 

 

Cho nên… sẽ không ăn phải nước miếng của hắn dính trên đũa chứ?? 

 

Sau một lúc lâu, Lâm Tư Nhiên chần chờ mở miệng: “Em…” 

 

Tôi miễn cưỡng nuốt xuống, giải thích: “Em đói quá, không phải cố ý đâu.” 

 

Hắn thở dài, ghét bỏ nửa bát còn lại.

 

Cuối cùng, vì bị cái đói dày vò, hắn chỉ đành để tôi tiếp tục đút cho hắn ăn. 

 

“Anh có cảm thấy em rất giống bảo mẫu của không?” 

 

Lâm Tư Nhiên dừng một chút, sắc mặt âm trầm, “Em giống mẹ tôi.” 

 

Đây là mắng tôi, hay là mắng chính hắn? 

 

Tôi không phản ứng kịp, “Gì cơ?” 

 

“Mẹ tôi trước đây cũng đút cho tôi ăn như .” 

 

Ặc, hoá ra là như

 

“Vậy, mẹ nhan sắc cũng rất xinh đẹp đi?” 

 

“Nói thừa.” 

 

“Cho nên, ý của là, em cũng rất đẹp phải không.” 

 

Lâm Tư Nhiên bị sặc, ho khan vài tiếng, “Da mặt em có thể bớt dày đi một chút không?” 

 

“Dày hơn nữa cũng không bằng .”

 

“Em gì?” Mắt hắn híp lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm. 

 

“Chẳng lẽ không đúng sao? Em chính là người bị bắt nạt đó, còn bắt em chăm sóc , nấu mì cho ăn. Nói không phải chứ mẹ có biết ở trường là học sinh cá biệt không, có biết bắt nạt học không…” 

 

Sắc mặt Lâm Tư Nhiên trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng: “Mẹ tôi mất rồi.” 

 

Tôi á khẩu, có chút xấu hổ, nhất thời không biết gì cho phải, “Em… Cái đó… Thật xin lỗi, em không cố ý.” 

 

Hắn không chuyện. 

 

Trong phòng an tĩnh trở lại. 

 

Tôi dọn dẹp bát đũa, sau đó đi vào phòng bếp, không hiểu sao lại cảm thấy ảo não. 

 

Kỳ lạ. 

 

Đây cũng chẳng phải lỗi của tôi. 

 

Tôi lắc đầu, xua đi ý nghĩ kỳ quái trong đầu. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...