4
Tôi cũng không biết tại sao mình lại trở thành đối tượng của “chị đại" Tống Trí Nhã.
Giống như ngay ngày đầu tiên nhập học, ta đã tôi không thuận mắt.
Ban đầu, chúng tôi là cùng phòng kí túc.
Một phòng ký túc có 4 người, không quá vài ngày, hai người cùng phòng khác đối với ta đều là ngàn cung vạn kính.
Tống Trí Nhã là hoa khôi giảng đường, vẻ ngoài tương đối xinh đẹp, gia cảnh lại rất giàu có.
Nam sinh trong trường thích ta nhiều không đếm xuể.
Cô ta giống một công chúa, có thói quen coi mình trung tâm, cũng quen ra lệnh cho người khác, gọi là phải đến, đuổi là phải đi.
Cô ta và Lâm Tư Nhiên giống nhau, đều là loại con cưng của trời.
Tôi còn nghe , ta và Lâm Tư Nhiên là thanh mai trúc mã tiêu chuẩn.
Biệt thự của hai nhà Lâm Tống cũng sát cạnh nhau, ngay tại khu biệt thự sang quý bậc nhất thành phố - Ẩn Hiền sơn trang.
Bạn xem, người như chỉ có thể gặp trong tiểu thuyết ngôn .
Bộ dáng xinh đẹp, cha mẹ có tiền, trúc mã cũng là người đẹp trai giàu có nhất.
Đúng , Tống Trí Nhã dễ dàng có những thứ đó.
Cho nên, ta mới có thể trở thành một nàng công chúa kiêu ngạo.
Nhưng mà, ta dù sao cũng không phải công chúa thật, tôi cũng chẳng phải người hầu nhà ta.
Khi ta vênh mặt sai khiến tôi giúp ta chép bài, giặt quần áo, mua băng vệ sinh, lấy gạt tàn, tôi cũng có quyền “Không”.
Tôi thừa nhận, khi đó bản thân không ý thức sự nghiêm trọng của hình.
Nếu có thể dự đoán huống sau này, tôi nhất định sẽ chịu nhẫn nhịn, cho dù thiên tân vạn khổ, cũng sẽ cố gắng qua bốn năm.
Mà khi tôi phản ứng lại thì, đã muộn.
Tống Trí Nhã là kẻ thù dai chấp vặt, sau khi tôi liên tiếp từ chối những cầu vô lí của ta, tôi nhanh chóng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt ta.
Cô ta bắt đầu giật dây hai cùng phòng triển khai một loạt phương thức trả thù cùng đả kích.
Dưới thời tiết giá rét âm mấy độ C, chăn bông trên giường tôi bị dội nước ướt sũng.
Giáo trình mới mua sẽ bị xé nát ném vào thùng rác trong nhà vệ sinh, mặt trên dính những vết bẩn màu vàng vàng hôi thối.
Bàn chải đánh răng cũng chịu chung số phận tương tự.
Khiến người ta ghê tởm nhất chính là, trên bàn học xuất hiện băng vệ sinh đã dùng qua.
Tôi nhanh chóng chuyển ra ngoài.
Nhưng căn bản vô dụng, bản thân tôi lại trở thành cái bia ngắm để mọi người chỉ trích.
Không ai chuyện với tôi, những lời nhục mạ ác độc cùng tiếng nhạo thường vang lên sau lưng tôi.
Sách vở chuyên ngành bỗng biến mất.
Trên diễn đàn trường đều là tin đồn tôi mang thai ngoài ý muốn, phải lén lút chạy đi thai.
Đi đến căn tin ăn cơm sẽ vô duyên vô cớ bị người khác đẩy ngã, đem cơm canh cùng đồ ăn nóng hổi đổ xuống đầu tôi, cùng với một câu “Xin lỗi" nhẹ tênh.
Ngay cả đi vào nhà vệ sinh, cũng sẽ bị một đám người dùng nước bẩn hắt vào người, lại lấy danh nghĩa thân muốn giúp tôi thay đồ mà giật quần áo trên người tôi xuống rồi chụp ảnh lại.
Nếu chỉ có , cũng thôi đi.
Nhưng ác mộng còn chưa chấm dứt, bởi vì rất nhanh sau đó, trai của Tống Trí Nhã cùng tham gia.
5
Trước khi chính thức gặp Lâm Tư Nhiên, tôi đã nghe qua danh tiếng của hắn từ lâu.
Dù sao cũng là trùm trường, đẹp trai lại còn có tiền, dù có đi đến đâu thì cũng là nhân vật phong vân.
Chỉ là tôi không ngờ, hắn là trai của Tống Trí Nhã.
Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ tới, một người vẻ ngoài sáng sủa như , giọng cũng dễ nghe, lại là trùm trường.
Chạng vạng một ngày mùa hạ, Lâm Tư Nhiên dùng thanh âm từ tính khêu gợi hỏi tôi, "Em chính là Tang Duy Duy?"
Tôi không biết huống lúc đó như thế nào, liền gật đầu.
Tiếp theo, đã bị một tên nam sinh đầu húi cua bên cạnh hắn đạp đến nằm rạp xuống đất.
Trong lúc tôi còn hoang mang không rõ, một đôi giày đen hung hăng dẫm lên mặt tôi, “Con đàn bà thối, lá gan còn rất lớn đấy nhỉ, chị Trí Nhã của bọn tao mà mày cũng dám trêu vào, có phải ngại sống quá lâu rồi hay không?”
Đối phương xong câu đó, một cước lại đạp tới, chuẩn xác đạp vào bụng tôi không chút lưu .
Đau đến mức tôi không thể đứng dậy.
Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới, hoá ra trùm trường hàng thật giá thật lại tàn khốc độc ác tới .
Hơn nữa, lại “thi thố" tài nghệ trên người tôi.
Những người này là học của tôi cơ đấy.
Tên nam sinh tóc húi cua ra lệnh một tiếng, mấy tên khác cùng lúc xông lên.
Một trận quyền cước đá hỗn loạn.
Tôi ôm đầu nằm bò trên mặt đất, thoáng thấy Lâm Tư Nhiên lạnh nhạt thờ ơ phía đối diện.
Vẻ mặt hắn phi thường đạm mạc lãnh khốc, khoé mắt hắn còn lộ ra chút ghét bỏ, giống như tôi không khác gì rác rưởi dưới đất.
Không biết qua bao lâu sau, Lâm Tư Nhiên phun ra một chữ “Dừng”, hỗn loạn mới chấm dứt.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, con ngươi lạnh lẽo mà âm độc, “Nếu còn có lần sau, sẽ không chỉ nhẹ nhàng giống hôm nay đâu.”
Sau khi chậm rãi bỏ lại một câu cảnh cáo, một đám người nghênh ngang mà đi.
Sau ngày đó, Tống Trí Nhã trước mặt tôi lại càng kiêu căng ngạo mạn.
Chỉ cần tôi thoáng không ta vừa ý, ngày hôm sau, đám tay chân lâu của Lâm Tư Nhiên nhất đính sẽ xuất hiện trước mặt tôi.
Rõ ràng tôi chỉ là một nữ sinh, mặt mũi bầm dập lại là chuyện cơm bữa.
Cánh tay, cẳng chân, trên lưng, thường xuyên có những vết bầm tím lớn.
Tất cả mọi người đều biết tôi bị Lâm Tư Nhiên bạo lực, không ai đứng ra.
Bởi vì người kia là Lâm Tư Nhiên, ngay cả Hiệu trưởng cũng phải nể mặt hắn vài phần.
Khi đó tôi mới hiểu ra, hoá ra tiết trong Vườn Sao Băng đều là thật, trên đời này thật sự có những học sinh thích gì liền đấy.
6
Từ nhà ăn đi ra, tôi ngồi trên xe của Lâm Tư Nhiên;
Chiếc xe phóng như bay trên đường, hai người không ai chuyện.
Mãi cho đến khi đã đi rất lâu, xe đang đi trên cầu vượt, tôi mới sực nhớ ra hỏi hắn: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
Hắn liếc mắt tôi, ánh mắt mang ý vị thâm trường, “Không phải là chưa dùng qua sao, em nghĩ tôi sẽ dẫn em đi đâu?”
Tôi điều chỉnh ghế hơi ngả về phía sau, tựa vào lưng ghế, quay đầu ra ngoài cửa sổ, “Tốt, chỉ là, có thể đi chỗ nào lãng mạn một chút không?”
Lâm Tư Nhiên khẽ, “Có thể, em muốn đi đâu?”
Tôi tự hỏi một chút, "Bờ biển."
7
Cái gì gọi là nghèo khó bó buộc suy nghĩ.
Khi tôi đứng trước một tòa biệt thự hai tầng, xung quanh là hai hàng cọ thẳng tắp, cách đó không xa chính là biển rộng, rốt cuộc tôi cũng hiểu ý nghĩa của những lời này.
Lâm Tư Nhiên thuần thục nhập mật mã.
Ngay sau đó, cửa tự mở ra.
Tôi đã có suy đoán trong đầu, vẫn ngây ngốc hỏi lại: “Đây là nhà ?”
“Ừ.” Đối phương gật đầu.
Đi vào bên trong, sạch sẽ sáng sủa, một chút bụi cũng không có.
Hẳn là có người thường xuyên đến dọn dẹp.
“Có muốn tắm rửa trước không?” Lâm Tư Nhiên đứng ở cửa, cởi đồng hồ trên tay xuống.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, rất phù hợp với màu da của hắn.
Khuôn mặt tuấn mê người, vóc dáng cao ráo hơn 188cm, vai rộng eo thon, có thể là vô cùng có sức hút.
Tôi bỏ cặp xuống, thoải mái trả lời: “Được, cùng nhau đi, phòng tắm ở đâu?”
Lâm Tư Nhiên vừa cởi cúc tay áo vừa đi về phía tôi, khoé môi nở một nụ châm chọc lại nhuốm màu nguy hiểm, “Đây là thật, hay em cho rằng tôi không dám?”
Tôi thở dài, ngữ khí thành khẩn: “Đùa gì chứ, Lâm Tư Nhiên có chuyện gì mà không dám. Nếu chúng ta ở bên nhau, loại chuyện này không phải rất bình thường sao?”
Đối phương nhướng mày, bất thanh sắc đánh giá tôi, con ngươi khẽ đảo.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lâm Tư Nhiên tên người gọi đến, sau đó đi ra ngoài tiếp điện thoại.
Hắn nghe máy rất lâu.
Tôi chán chết, đành đi ra ban công.
Gió biển phơi phới thổi vào mặt, xa xa là biển rộng mênh mông xanh thẫm.
Hàng dừa cao lớn đứng đón gió ngả nghiêng.
Ánh mặt trời trên cao chiếu rọi.
Đại khái là đây chính là cảnh non nước hữu mà trong sách thường miêu tả đi.
Có tiền thật tốt, khó trách mỗi người đều muốn sở hữu một căn biệt thự ven biển.
Tôi ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh.
Bất tri bất giác lại ngủ quên mất.
Bạn thấy sao?