Cướp Bạn Trai Từ [...] – Chương 19

44

 

Tinh thần Tống Trí Nhã không ổn định. 

 

Tiểu Tuyết cho tôi biết, bởi vì ta ở trung tâm chăm sóc bà mẹ trẻ em có ý định b//óp ch//ết đứa con của mình, may có người phát hiện kịp, sau đó bị đưa vào trại an dưỡng. 

 

“Trầm cảm sau sinh quả đáng sợ.” Cô ta cảm khái. 

 

Tôi thuận miệng hùa theo: “Không thể coi thường đâu.” 

 

Chiều Chủ nhật, tôi đi thăm Chu Nam. Gần đây ấy đang hồi phục chức năng, hình hồi phục không tồi. 

 

Hai chúng tôi hàn huyên một lúc, sau đó Chu Hiểu Đình đưa tôi ra ngoài. 

 

“Khí sắc của chị cậu rất tốt, không lâu nữa chắc sẽ trở lại trường học .” 

 

“Hi vọng thế.” 

 

Cậu ta đưa tôi đến bãi đỗ xe. 

 

“Không cần đâu, tôi bắt xe bus là .” 

 

“Ở đây khó bắt xe, để tôi đưa chị đi.” 

 

Chu Hiếu Đình kiên trì muốn đưa tôi về, tôi chỉ đành nghe theo cậu ta. 

 

Chiếc xe lăn bánh ra khỏi bãi đỗ. 

 

“Chị tính toán thế nào?” Chu Hiểu Đình hỏi tôi.

 

“Tính toán cái gì?” 

 

“Không định chia tay với Lâm Tư Nhiên sao?” 

 

Tôi day day trán, “Đang tìm cách.” 

 

Cậu ta gật đầu, không thêm gì. 

 

Chu Nam là chị Chu Hiểu Đình, hai năm trước không chịu nổi sự tra tấn của Tống Trí Nhã cùng Triệu Thanh Thanh, nhảy xuống từ tầng thượng của kí túc xá. Sau khi cứu chữa, không nguy hiểm đến tính mạng hai chân không còn nữa. 

 

Sau khi Chu Nam gặp chuyện, đối tượng bắt nạt của Tống Trí Nhã mới biến thành tôi. 

 

Thời điểm xe đến dưới tầng căn phòng tôi , sắc trời đã nhập nhoạng. 

 

Tôi tháo dây an toàn, lời tạm biệt với Chu Hiểu Đình. 

 

Cậu ta tôi một lát, tựa hồ không biết nên hay không.

 

“Sao thế?” 

 

Chu Hiếu Đình cong khoé môi: “Không có gì.” 

 

Tôi với cậu ta: “Lái xe cẩn thận.” 

 

 

Sau khi xe của Chu Hiểu Đình rời khỏi, tôi đi về phía ngõ nhỏ, quả nhiên thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc chờ sẵn ở dưới lầu. 

 

Lâm Tư Nhiên tôi qua cửa kính xe. 

 

Tôi bình tĩnh đi qua, “Anh đến từ khi nào?” 

 

Hắn mở cửa xuống xe, mày nhăn tít lại, giọng lạnh lùng: “Ai vừa đưa em về?” 

 

Tôi lạnh nhạt trả lời: “Một người .” 

 

Lâm Tư Nhiên gắt gao tôi chăm , ánh mắt sắc bén, môi mím lại, “Đây là muốn chia tay với sao? Lốp dự phòng cũng chuẩn bị sẵn rồi.”

 

Tôi không kìm mà mỉm : “Nếu như thì em cũng không có cách nào.” 

 

“Tang Duy Duy.” Hắn cắn răng, sắc mặt bỗng biến đổi. 

 

Có người đi qua con ngõ, kì quái chúng tôi đánh giá. 

 

Tôi chỉ đành với Lâm Tư Nhiên: “Có chuyện gì vào nhà rồi .” 

 

Vừa vào cửa, Lâm Tư Nhiên liền túm lấy cổ tay tôi, đem chặn cả người tôi trên cửa. 

 

“Anh muốn gì?” 

 

“Tang Duy Duy, em có không?” Con ngươi Lâm Tư Nhiên đỏ tươi, giọng tràn đầy tuyệt vọng, “Hay căn bản em chỉ muốn trả thù , trả thù Tống Trí Nhã?” 

 

“Anh đã đoán , chúng ta chia tay thôi, dù sao vở kịch này cũng nên kết thúc rồi.” Thái độ của tôi vô cùng thản nhiên. 

 

Trên mặt hắn như có cơn giận phập phồng, thẹn quá hoá giận, nhạo, “Vì trả thù , nên em chấp nhận lên giường với ?” 

 

“À, chuyện này sao? Thật ra em cảm thấy bản thân cũng không thiệt thòi gì, lần nào cũng là chạy theo lấy lòng em, lại ngưu lang trong bar cũng cần thù lao chứ.”

 

“Ngưu lang trong bar?” Lâm Tư Nhiên hoàn toàn bị chọc giận, hai mắt như muốn phun ra lửa, dùng sức túm lấy áo tôi.

 

Tiếng vải chói tai vang lên, cúc áo của tôi rơi tung tóe trên mặt đất, để lộ ra áo ngực màu lam bên dưới.

 

Lâm Tư Nhiên nhào tới cắn môi tôi, tác vừa hung hăng vừa thô lỗ, không còn chút dịu dàng nào của ngày xưa. 

 

Sau đó, hắn túm cổ tay còn lại của tôi, giống như vắt khăn mà trói lại, đè tôi xuống sofa. 

 

Đầu tôi không cẩn thận va vào góc bàn trà, cảm giác đau đớn ập đến. 

 

Không đợi tôi phản ứng lại, Lâm Tư Nhiên nắm chặt cằm tôi. 

 

Ánh mắt của hắn lạnh thấu xương, giống như khi tôi mới gặp hắn lần đầu. 

 

Hắn lại thô bạo hôn tới, không mang theo chút cảm nào, tay kia thì dùng sức kéo quần của tôi xuống. 

 

“Lâm Tư Nhiên.” Tôi nghiêng đầu đi, nhẹ nhàng gọi tên hắn. 

 

Hắn đem cố định tôi trên sofa, ngoan cố cắn môi tôi. 

 

Sau thời khắc kinh ngạc ngắn ngủi, tôi tỉnh táo lại, không hề giãy dụa, chỉ dùng tay vuốt ve khuôn mặt hắn, dịu dàng đáp lại. 

 

Quả nhiên lệ khí trên người Lâm Tư Nhiên dần dịu xuống, tác cũng không còn hung dữ như trước. 

 

Hai chúng tôi đều dừng lại. 

 

Hắn nặng nề tôi chăm , ánh mắt tối đen. 

 

“Em có không?” Hắn hỏi. 

 

Vấn đề này, tôi đã từng tự hỏi bản thân. 

 

Không thể phủ nhận, tôi đã từng tâm với hắn. 

 

Nhưng thương tổn cùng bóng ma tâm lý hắn để lại đã khảm sâu trong tâm trí tôi. 

 

Nếu Lâm Tư Nhiên chưa từng bắt nạt tôi, nhất định hắn chính là bạch mã hoàng tử tiêu chuẩn trong lòng tôi. 

 

“Chúng ta có thể tách ra một thời gian không… Lâm Tư Nhiên, em , em cũng hận .” 

 

Hốc mắt của hắn ướt át, thần sắc hỗn loạn, thống khổ cùng ảo não, sau đó nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, “Em muốn tách ra bao lâu?” 

 

“Không biết.” Tôi nhẹ giọng

 

Lâm Tư Nhiên im lặng ôm một hồi lâu, sau đó khàn khàn cất tiếng, “Được, đồng ý với em, tách nhau một thời gian. Nhưng em phải nhớ, sẽ luôn chờ em.” 

 

45

 

Tôi chia tay với Lâm Tư Nhiên. 

 

Tiểu Tuyết thở dài, tôi đúng là bùn nhão không đắp lên tường, “Tống Trí Nhã đã trở thành như , mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, lại nỡ chia tay với Lâm Tư Nhiên. Haiz, quả là dũng sĩ truyền kỳ.”

 

Sau khi thân thiết với ta, tôi cảm thấy này còn rất biết

 

Đương nhiên, khuyết điểm cũng rất rõ. 

 

“Tôi chỉ là không quên chuyện lúc trước, cảm thấy hai chúng tôi tách ra cũng tốt.”

 

“Sam Thái còn có thể ở bên Đạo Minh Tự, vì sao không thể chấp nhận Lâm Tư Nhiên. Người ta tốt với như , túi xách LV mới mua là mua, dáng vẻ cũng không giống tên trai keo kiệt bằng chết của tôi.” 

 

Tôi không gì. 

 

Người này đúng là ba câu không rời khỏi hàng hiệu. 

 

“Bằng không tôi chia tay với trai, theo đuổi Lâm Tư Nhiên, dù sao chỉ cần gặp mặt lần đầu cũng có thể tặng một chiếc xe.” Tiểu Tuyết đột nhiên nảy ra một ý tưởng. 

 

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, “Cô có thể thử xem.” 

 

Cô ta tôi, thở dài, “Nếu tôi có khuôn mặt của , cam đoan không hai lời mà đi luôn.” 

 

“Cảm ơn quá khen.” 

 

“Nói đi, ở bên Lâm Tư Nhiên lâu như , ta tặng cái gì?” 

 

“Túi xách LV kia, không phải đưa rồi à?” 

 

Cô ta thiếu chút nữa ngạc nhiên rơi cả mắt kính, “Không thể nào, chỉ có một cái túi xách thôi sao? Không còn gì nữa à?” 

 

“Còn một chiếc điện thoại.” 

 

Vẻ mặt Tiểu Tuyết hận rèn sắt không thành thép, ngán ngẩm lắc đầu, “Cô đúng là, tốt xấu gì bên cạnh Lâm Tư Nhiên lâu như . Người ta chỉ đi dạo một lần với hắn cũng đã mua cho một cái ô tô, sao lại thảm chứ?” 

 

Tôi ngẫm nghĩ, “Không phải còn ngủ cùng hắn à?” 

 

Cô ta nhất thời nghẹn lời, lát sau mới chậm rãi , “Nói thì cũng đáng.” 

 

Tôi muốn

 

“Đúng rồi, buổi chiều không có lớp, có muốn ra ngoài không?” Tiểu Tuyết lại hỏi. 

 

“Đi dạo phố?” Tôi đề nghị

 

“Đi.” 

 

Buổi trưa, ánh mặt trời chói chang. 

 

Nhưng vẫn có làn gió nhẹ thoảng qua. 

 

Tôi cùng Tiểu Tuyết đi trong ánh nắng ấm áp, câu câu chăng trò chuyện. 

 

Xung quanh có nhiều học đi ngang qua, xôn xao thảo luận bộ phim mới. 

 

Tất cả đều là yên lặng hài hoà. 

 

Tâm của tôi cũng vì mà tốt lên nhiều lắm. 

 

HOÀN

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...