43
“Tống Trí Nhã, cũng mẹ rồi, còn những chuyện thương thiên lý, không sợ báo ứng lên đứa con của sao?”
Sắc mặt ta đột nhiên biến đổi: “Con kh//ốn, mày dám nguyền rủa con tao?!”
“Tôi không nhé, là tự mình .”
Tống Trí Nhã cố sức nén cơn tức giận, châm chọc tôi: “Tang Duy Duy, mày xem mày còn kiêu ngạo bao lâu nữa? Cha tao đã thương lượng cùng Lâm về ngày đính hôn của tao với Lâm Tư Nhiên. Tao phải cảm ơn mày mới đúng, không công hầu ngủ cho chồng tao bao lâu như , đúng là g//ọi miễn phí mà.”
“Cô vẫn cảm thấy còn kết hôn với Lâm Tư Nhiên sao?”
Hai người chúng tôi lạnh lùng giằng co.
“Cô không cảm thấy, con không hề giống Lâm Tư Nhiên sao?”
Tống Trí Nhã như bị sỉ nhục, lửa giận trong mắt bốc lên ngùn ngụt, “Tang Duy Duy, mày chán sống rồi!”
“Ngày đó, ở nhà Lâm Tư Nhiên, có nhớ để Triệu Thanh Thanh tìm tên đàn ông lang thanh đó không?”
Biểu của ta nhất thời trở nên kinh ngạc, “Mày… Sao mày biết…”
Tôi nhướng mày, “Sao tôi lại biết? Tống Trí Nhã, thật cho , thời điểm nghĩ nên đối phó với tôi như thế nào, tôi đã nghĩ ra trăm ngàn cách đối phó lại .”
Dáng vẻ của ta vô cùng hoang mang, tựa hồ không hiểu tôi đang gì.
“Cô chắc sẽ không ngờ , tối hôm đó, là tôi đưa Lâm Tư Nhiên đến phòng , ấy cùng giống nhau, ngủ say đến không biết trời đất. Cô nghĩ xem, ấy có sức để chuyện gì với sao?”
Tống Trí Nhã nhíu chặt mày, “Mày đang cái gì?”
“Tôi đang gì, rất nhanh sẽ hiểu. Buổi tối đó, ở dưới tầng hầm, những gì với Tiểu Tuyết tôi đều nghe .”
Cô ta không tin lắc đầu: “Không thể nào, rõ ràng mày bị Tiểu Tuyết…”
“Rất đơn giản, Tiểu Tuyết bị tôi xúi giục, thù lao chẳng qua chỉ là một chiếc túi xách LV mới nhất. Trong tầng hầm hôm đó cũng chỉ là vở kịch của tôi cùng ta mà thôi. Còn có, không thấy kì lạ vì sao bản thân mình vô duyên vô cớ ngủ thiếp đi sao?”
Biểu Tống Trí Nhã như vừa ngủ dậy, không khỏi thì thào tự hỏi: “Không có khả năng, Trần Tiểu Tuyết sao có lá gan lớn như , dám tính kế tao. Mày đừng ở đây hươu vượn, tao không tin mày!”
“Nói hươu vượn?” Tôi , “Rất khó tin phải không? Còn có chuyện khiến khó tin hơn nữa kìa. Triệu Thanh Thanh chỉ lo đương, ta tìm gã lang thang kia tới, vẫn là tôi phải tự mình dẫn ông ta lên tầng, đưa vào tận phòng của đấy.”
Tống Trí Nhã mở to mắt, về phía tôi, trên mặt tro tàn một mảnh, “Mày… Mày cái gì?”
“Biết Lâm Tư Nhiên vì sao không đồng ý cưới không? Bời vì cha của con không phải ấy, mà là kẻ lang thang râu tóc bừa bộn, toàn thân tanh hôi kia cơ!”
Tôi vừa ra những lời này, Tống Trí Nhã như bị sét đánh.
Ánh mắt ta mở lớn như chuông đồng, không chớp mắt tôi chằm chằm, sắc mặt trắng bệch, “Tang Duy Duy, mày điên rồi! Chuyện gì cũng dám !”
Tôi lấy điện thoại, mở ra một video.
Là vào ngày tôi đưa gã đàn ông kia vào phòng, thuận tay quay lại.
Trong video, Tống Trí Nhã ngủ say.
Gã lang thang vẻ bề ngoài xấu xí kia sau khi thấy Tống Trí Nhã trên giường, tham lam đi tới, hôn lên môi, lên cổ ta, khắp nơi đều để lại vết nước dơ bẩn.
Sau đó bắt đầu xé rách lễ phục trên người ta.
Video đến đây là hết.
Tống Trí Nhã video trong điện thoại tôi, đột nhiên “Oẹ" một tiếng, sau đó che miệng cúi gập người.
“Oẹ!"
“Oẹ!!!"
Tống Trí Nhã nôn đến chảy nước mắt.
Cô ta tuyệt vọng tôi, điên cuồng lắc đầu, “Không, đây không phải sự thật! Người tối hôm đó ở cạnh tao là Lâm Tư Nhiên, mày đừng hòng lừa tao!!!”
Tôi tiến lên trước, vui vẻ cảm thán. “Nếu tối hôm đó đúng là Lâm Tư Nhiên, đã qua lâu như , đứa con của các người cũng đã sinh ra, cảm thấy ấy có thể nào không cho Tống gia các mặt mũi sao?”
Cô ta phút chốc về phía tôi, ánh mắt nứt ra cừu hận ngập trời, “Là mày, mày vẫn quấn lấy Lâm Tư Nhiên nên ấy không chịu kết hôn với tao! Đều do mày!!!”
Tôi lại thở dài. “Được rồi, đã cố chấp như , tôi cũng đành câu cuối. Con xấu xí như , cảm thấy cha của nó là Lâm Tư Nhiên à? Cô có nhớ dáng vẻ của người kia không? Tôi thì cảm thấy đúng là khiến người ta nhớ mãi không quên, vừa bẩn, lại thối, xấu đến mức khiến người ta chỉ thôi cũng thấy ghê tởm. Dù sao cũng là chọn riêng cho tôi, muốn tôi lâm vào vạn kiếp bất phục. Ai biết lại thành tự chính mình, cho nên, chỉ có thể trách tự chuyện xấu mà thôi.”
"AAAAAA. . . . . !!!!!!!!!!!" Tống Trí Nhã nhịn không hét ầm lên, “Mày mới xấu, cả nhà mày đều xấu!!! Tang Duy Duy, tao gi
Bạn thấy sao?