Cướp Bạn Trai Từ [...] – Chương 17

40

 

Hậu quả của đêm qua Lâm Tư Nhiên ở lại cùng tôi, trực tiếp đổi lấy một cái tát vang dội của Tống Trí Nhã. 

 

Lúc đó chưa 9 giờ, quán cà phê còn chưa có khách nào. 

 

Tôi bị ta tát đến quay đầu sang một bên. 

 

Tiểu Nguyên ở một bên, bị dọa đến trợn mắt há miệng. 

 

“Tang Duy Duy, mày đúng là kh//ốn nạn! Câu dẫn chồng người khác vui lắm phải không?! Mày có tin tao sẽ tìm mấy tên ăn mày cho mày hưởng thụ sung sướng không?!” Tống Trí Nhã lạnh lẽo mở miệng. 

 

Một bên mặt nóng rát đỏ bừng, tôi che mặt, nâng mắt ta, không một câu. 

 

“Nói cho mày biết, tao đang mang thai con của Lâm Tư Nhiên, hai chúng tao kết hôn là chuyện ván đã đóng thuyền! Nếu mày còn không biết xấu hổ, cũng đừng trách tao không khách khí.” 

 

“Vậy sao? Vậy chờ sau khi các người kết hôn thì tiếp, lỡ như tôi cũng mang thai thì sao?” 

 

Vừa dứt lời, ta lại vung tay ra, bị tôi chặn lại

 

“Tao thấy mày đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu ! Được, tao chơi cùng mày đến cùng!” Tống Trí Nhã hung ác nham hiểm tôi chằm chằm. 

 

Cạnh của truyền đến tiếng giày cao gót. Nhìn theo tiếng , hoá ra lại là bác Lâm Tư Nhiên. 

 

“Tiểu Nhã, con đang mang thai, không thể tùy tiện tức giận.” Bà ta xong, quay sang tôi: “Tang tiểu thư, còn không mau buông tay.” 

 

Tôi chỉ đành hất tay Tống Trí Nhã ra. 

 

Bác Lâm Tư Nhiên một vòng quanh quán cà phê, vẻ mặt mang theo sự khinh miệt rõ ràng, “Tang tiểu thư việc ở đây một tháng bao nhiêu?” 

 

Xét thấy bà ta là bác của Lâm Tư Nhiên, tôi không nghĩ đối đầu với bà ta, vì thế tùy tiện ra một con số, “Ba nghìn.” 

 

“Như đi, tôi cho ba mươi vạn, chỉ cần rời khỏi Lâm Tư Nhiên, thấy sao?” 

 

Không thể ngờ tôi lại gặp phải tiết trong tiểu thuyết ngôn , bị bác của nam chính đưa chi phiếu chỉ để rời khỏi cháu của bà ta. 

 

Chẳng qua… con số này đúng là ít ỏi đến đáng thương. 

 

Ba mươi vạn, còn không bằng một lần tôi mở miệng hỏi Lâm Tư Nhiên. 

 

“Nam chưa cưới, nữ chưa gả, hiện tại cháu với ấy là tự do đương. Đương nhiên, nếu ấy kết hôn, tính chất sự việc sẽ không còn như nữa.” 

 

“Tang tiểu thư đây là chưa đụng vào tường chưa quay đầu sao. Tiểu Nhã mang trong mình cháu đích tôn của Lâm gia, hôn sự này Lâm Tư Nhiên không muốn cũng phải muốn. Đến lúc đó, một đồng cũng đừng mơ!” 

 

“Cháu vốn không phải ở bên ấy vì tiền, cháu thích ấy.” 

 

Bác Lâm Tư Nhiên vừa nhạo vừa lắc đầu, “Cô không khỏi quá ngây thơ rồi. Dù thật sự thích Lâm Tư Nhiên, nó cũng không nhất định là thật lòng thích , chẳng qua giận dỗi Tiểu Nhã nên mới ở cạnh thôi. Hai đứa chúng nó quen biết nhiều năm như , cảm thấy dễ dàng chia tay sao?” 

 

Tôi không phản bác, bà ta muốn gì thì là đi. 

 

Có thể cho rằng thái độ của tôi như là thỏa hiệp, bác Lâm Tư Nhiên hắng giọng : “Nữ chủ nhân tương lai của Lâm gia chúng tôi chỉ có thể là Tiểu Nhã, trừ bỏ nó ra, bất luận đổi thành ai, tôi là người đầu tiên phản đối!” 

 

Tôi bất thanh sắc cong môi. 

 

Hi vọng bà ta sẽ nhớ rõ lời ngày hôm nay, cũng không nên để tương lại bị bẽ mặt. 

 

Cuối cùng, Tống Trí Nhã nghênh ngang rời đi. 

 

41

 

Tình hình dịch bệnh đã khống chế, trường học lại tiếp tục hoạt

 

Tống Trí Nhã quả nhiên xin bảo lưu hồ sơ, xem ra là chắc chắn muốn sinh đứa bé ra. 

 

Từ lần trước tôi cứng rắn đề nghị chia tay với Lâm Tư Nhiên, hắn không hề thảo luận chuyện này với tôi nữa. 

 

Có lẽ nội tâm hắn đang vô cùng rối rắm, dù sao Tống Trí Nhã cũng là cũ của hắn, hai người còn lớn lên bên nhau. 

 

Tình huống trước mắt với Tống Trí Nhã mà , không thua gì một vách núi đen thẳm, chỉ cần sảy chân ngã xuống là vực sâu vạn trượng.

 

Nhưng, Lâm Tư Nhiên rất rõ ràng. 

 

Lần đó, khi tôi đề nghị chia tay, thái độ có bao nhiêu chắc chắn, ngữ khí có bao nhiêu quyết tuyệt. 

 

Tống Trí Nhã và tôi, hắn chỉ chọn một. 

 

Sau khi Chu Hiếu Đình chia tay với Triệu Thanh Thanh, bằng mắt thường cũng thấy Triệu Thanh Thanh gầy đi trông thấy, cả người tiều tụy hốc hác, trở nên nhếch nhác như một bóng ma.

 

Nói thật, tôi có thể hiểu cảm giác của ta. 

 

Đại khái cả đời này ta sẽ không thể nào có một người trai vừa đẹp trai vừa dịu dàng như Chu Hiếu Đình. 

 

Có thể đến tận bây giờ ta cũng không biết vì sao Chu Hiếu Đình lại đề nghị chia tay, cũng như ta sẽ không bao giờ biết vì sao lúc bắt đầu cậu ta lại đương cùng ta. 

 

Ngày tháng của tôi cuối cùng cũng bình thường trở lại. 

 

Đây là khoảng thời gian thoải mái nhất của tôi từ khi học đại học, quả thật cũng không khác gì nghỉ phép. 

 

Rõ ràng chỉ là cuộc sống thong thả bình thường, đối với tôi mà lại vô cùng đáng quý. 

 

Cho dù chỉ là ngồi trong lớp lặng lẽ hô hấp, học tươi gọi tên một tiếng.

 

Tôi cảm thấy những ngày tháng như thật tốt. 

 

Không ai biểu lộ sự khinh thường cùng lạnh bạc. 

 

Không ai cố ý ngáng chân tôi ở căng tin. 

 

Không ai chặn ở nhà vệ sinh đánh đập đến mặt mũi bầm dập. 

 

Cũng chẳng có người đem thùng rác chứa bao nhiêu thứ bẩn thỉu chụp lên đầu tôi. 

 

Không có trùm trường bắt nạt người khác, cuộc sống hóa ra bình yên đến

 

42

 

Chín tháng sau, Tống Trí Nhã sinh ra một đứa trẻ. 

 

Tiệc đính hôn của hai nhà Lâm Tống lên trang nhất. 

 

Chỉ có tôi biết, bữa tiệc đính hôn này, vĩnh viễn không thành. 

 

Nghe ông bà nội và bác của Lâm Tư Nhiên thay nhau khuyên giải, hắn vẫn như trước bất vi sở

 

Sau đó, cha hắn từ nước ngoài cũng gấp gáp trở về. 

 

Lâm Tư Nhiên tỏ thái độ trước mặt cả nhà, chính mình sẽ không kết hôn với Tống Trí Nhã. 

 

Về phần lý do, hắn chung thuỷ không đề cập đến. 

 

Tống Trí Nhã không ngờ , ta hao hết thiên tân vạn khổ, mười tháng hoài thai sinh ra đứa trẻ, muốn sử dụng cách này cướp Lâm Tư Nhiên trở về, chung quy chỉ là công dã tràng. 

 

Thời điểm Triệu Thanh Thanh chặn cửa phòng tôi, tôi biết, Tống Trí Nhã muốn gặp tôi. 

 

Cũng là thời điểm tôi tính toán nợ nần ân oán với ta. 

 

Triệu Thanh Thanh túm tôi lên một chiếc xe, dẫn đến một trung tâm sơ sinh cao cấp trong thành phố.

 

So với trước kia, Tống Trí Nhã trở nên viên mãn rất nhiều, sắc mặt không tồi, trắng hồng rạng rỡ. 

 

Khi tôi đi vào trong phòng, ta đang chơi với đứa bé nằm trong nôi. 

 

Triệu Thanh Thanh giống như áp giải phạm nhân, kéo tôi đến trước cái nôi kia. 

 

Tôi liếc mắt đứa trẻ một cái. 

 

Chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, đó là XẤU. Thậm xấu. 

 

Xấu đến tàn canh. 

 

Tôi nghĩ đến cha của đứa bé, nháy mắt liền hiểu , gen di truyền quả là cường đại. 

 

Tống Trí Nhã tuyệt nhiên không nghi ngờ gì sao? 

 

Con của ta cùng Lâm Tư Nhiên, sao có thể xấu đau xấu đớn thế này cơ chứ? 

 

Tống Trí Nhã chơi với đứa bé một lúc, sau đó mới gọi một dì giúp việc ở bên ngoài vào ôm đứa bé đi, sau lại phất tay ý bảo Triệu Thanh Thanh đi ra ngoài. 

 

Cô ta bước từng bước về phía tôi, tươi với đứa bé lúc nãy đã sớm biến mất, biểu lạnh lẽo mà hung ác, “Tang Duy Duy, mày thế khiến tao ngạc nhiên không ngờ đấy.”

 

“Tôi còn có thể khiến cho càng thêm ngạc nhiên, tin không?” 

 

Cô ta tất nhiên không hiểu lời tôi

 

Không sao, rất nhanh sẽ hiểu thôi. 

 

“Gọi mày đến cũng không có chuyện gì, chỉ là để mày con của tao với Lâm Tư Nhiên, thuận tiện cho mày biết, tao sẽ trở lại trường học. Mười tháng qua, tao thật sự rất nhớ những ngày tháng trước kia. Mày hẳn cũng nhớ rõ chứ, bị người ta đánh như chó ch//ết nằm trên đất.” Cô ta đến đắc ý, túm lấy cổ áo tôi, hạ giọng nhỏ: “Nói lại cho mày thêm lần nữa, chị đây về trường, ác mộng của mày lại bắt đầu rồi. Tao không chỉ muốn tra tấn cho mày đến thương tích đầy mình mà còn muốn mày cuốn xéo khỏi trường, không thể tốt nghiệp. Mày nên chuẩn bị tâm lý đi là vừa.” 

 

Chuẩn bị tâm lý? 

 

Tôi quả có chút sung sướng. 

 

Đến cuối cùng ai mới là người phải chuẩn bị tâm lý cho tốt còn chưa biết đâu. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...