Cướp Bạn Trai Từ [...] – Chương 16

39

 

Sau khi tôi đưa túi xách LV cho Tiểu Tuyết, ta thân thiết với tôi không ít, lúc rảnh rỗi thường tâm sự với tôi, thỉnh thoảng còn hẹn tôi đi dạo phố. 

 

Đối với chuyện buổi tối hôm đó, ta cũng vô cùng hiếu kỳ, vì sao Lâm Tư Nhiên lại ở cùng một phòng với Tống Trí Nhã. 

 

Đối với việc này, tôi chỉ giải thích vì Lâm Tư Nhiên uống rượu đi nhầm phòng. 

 

“Hiện tại hai người bọn họ sẽ không nối lại xưa chứ?” 

 

“Chuyện này tôi cũng không rõ.” 

 

“Lâm Tư Nhiên là trai còn không rõ?” 

 

Tôi lắc đầu, tỏ vẻ đúng là bản thân không biết. 

 

Kỳ thật tôi cũng rất thắc mắc, ta giải thích như thế nào với Tống Trí Nhã. 

 

“Tối đó, Tống Trí Nhã tự nhiên ngủ mất, chẳng lẽ ta không thấy kỳ lạ sao?” 

 

“Đương nhiên ta cảm thấy rất kỳ lạ, tôi giải thích vốn là chén rượu định đưa cho , lại không cẩn thận thành đưa nhầm cho ta. Đại khái cuối cùng vì có thể cướp lại Lâm Tư Nhiên nên ta cũng không nghĩ gì thêm.” 

 

Cũng đúng.

 

Tống Trí Nhã có thế nào cũng không nghĩ đến, chén rượu vốn dành cho tôi, Tiểu Tuyết lại quay đầu đưa cho ta, càng không thể đoán Triệu Thanh Thanh lần đầu rơi vào bể , ném thẳng nhiệm vụ ta dặn dò ra sau đầu. 

 

Qua hai ngày, Tiểu Tuyết lại chuyện phiếm với tôi qua wechat. 

 

Lần này, ta đem đến cho tôi một tin tức chấn

 

Tống Trí Nhã mang thai. 

 

Tôi mất cả phút mới phản ứng lại

 

Tim tôi đập thình thịch một lúc, mới nhớ ra hỏi lại ta: [Thật hay giả, ai cho biết tin này?] 

 

[Còn có thể là ai nữa, tất nhiên là Triệu Thanh Thanh rồi. Nghe Tống Trí Nhã muốn sinh đứa bé ra, như hôn sự của ta cùng Lâm Tư Nhiên càng thêm chắc chắn.] 

 

[Cô là… ta nhất định muốn sinh con?] 

 

[Đúng , có lẽ muốn tạm nghỉ học. Chủ yếu là vì Lâm Tư Nhiên mãi chưa đồng ý chuyện đính hôn, hiện tại vừa vặn có lý do tốt, vì để cướp lại Lâm Tư Nhiên từ trong tay , chuyện gì ta cũng dám , ép hôn khẳng định cũng dám.]

 

 

Nói chuyện cùng Tiểu Tuyết không bao lâu, ô tô của Lâm Tư Nhiên đã đi đến bên dưới lầu. 

 

Khi tôi mở cửa, vẻ mặt hắn có chút ngưng trọng. Câu đầu tiên sau khi đi vào cửa chính là: “Duy Duy, Tống Trí Nhã mang thai.” 

 

“Thật sao?” Tôi bình rót một cốc nước đưa cho hắn. 

 

Có lẽ bởi vì phản ứng của tôi quá mức bình thản, hắn hơi nhướng mày, “Em biết rồi?” 

 

“Tiểu Tuyết vừa cho em.” 

 

Yên lặng trong chốc lát. 

 

“Cô ấy muốn sinh đứa bé ra.” 

 

“Tốt, dù sao cũng là con của ta mà.” 

 

Giây phút đó, ánh mắt Lâm Tư Nhiên tôi tràn ngập kinh ngạc cùng không ngờ. 

 

Hắn chằm chằm tôi một lúc mới thấp giọng : “Không thể để ấy sinh đứa bé ra, nếu ấy biết sự thật có lẽ sẽ phát điên mất.” 

 

Tôi nhíu mày: “Cho nên định cho ta biết sự thật?” 

 

Hắn lắc đầu, “Nếu bác Tống điều tra ra thì em sẽ gặp rắc rối, không thể để em mạo hiểm.” 

 

“Vậy tính thế nào?” 

 

Lâm Tư Nhiên trầm mặc một lúc, đôi mắt đen như mực hiện lên một tia rối rắm, sau đó mới chậm rãi : “Anh định đính hôn với ấy trước, chậm rãi khuyên ấy bỏ đứa trẻ, sau đó sẽ nghĩ cách để từ hôn.” 

 

“Được, bây giờ chúng ta chia tay, đính hôn cùng ta đi.” Tôi rõ ràng, tuyệt đối không có ý định dây dưa. 

 

Lâm Tư Nhiên vội vàng tiến lên nắm tay tôi, giọng mang theo tia cầu xin: “Anh chỉ giả vờ đính hôn cùng ấy mà thôi, chờ Trí Nhã bỏ đứa bé, sẽ lập tức từ hôn.” 

 

Tôi rút tay ra, đáp lại ánh mắt của hắn, thần sắc trong trẻo lạnh lùng, “Dù bộ cùng ta đính hôn, em cũng vẫn phải chia tay với .” 

 

Hắn thất thần tôi, vô cùng khó hiểu: “Ý em là gì?” 

 

“Có gì khó hiểu sao? Em đã rõ ràng rồi, Lâm Tư Nhiên, nếu khuyên Tống Trí Nhã bỏ đứa bé, chúng ta lập tức chia tay.” 

 

Hắn càng thêm khó hiểu: “Vì sao?” 

 

“Nguyên nhân rất đơn giản, vì em muốn Tống Trí Nhã sinh đứa bé ra.” 

 

Lâm Tư Nhiên cuối cùng cũng hiểu, chằm chằm tôi, sau một lúc mới : “Em hận ấy?” 

 

Tôi nhịn không châm biếm: “Anh có thể gì mới mẻ hơn không, chẳng lẽ em còn phải quý ta?” 

 

“Em… có phải cũng hận không?” Ánh mắt Lâm Tư Nhiên là một mảng trống rỗng mờ mịt, kinh ngạc tôi. 

 

Ngón tay tôi chậm rãi vuốt ve khuôn mặt hắn, khẽ lướt qua vầng trán cùng lông mày… 

 

Ngữ khí của tôi vô cùng chân thật: “Tư Nhiên, em có thể tha thứ cho , em nhất quyết không tha thứ cho Tống Trí Nhã. Nếu đem sự thật cho ta biết, hoặc khuyên ta bỏ đứa bé, duyên phận của đôi ta cũng chỉ đến đây thôi, kiếp này em sẽ không thêm một lời với , ngày tốt nghiệp cũng là ngày chúng ta vĩnh biệt, em vĩnh viễn không bao giờ để có cơ hội gặp lại em.” 

 

Lâm Tư Nhiên kinh hoàng đứng lên, vội vàng bắt lấy tay tôi, “Không , em không thể nào chia tay với .” 

 

Tôi nhỏ nhẹ vừa trấn an vừa uy hiếp hắn: “Cho nên, phải ngoan nhé, đừng gì, cũng không cần gì cả. Nếu Tống Trí Nhã muốn sinh đứa bé ra, thì cứ để ta sinh.” 

 

“Em không muốn để ấy biết sự thật sao?” Lâm Tư Nhiên đại khái đã đoán suy nghĩ của tôi, vẫn lừa mình dối người hỏi tôi vấn đề này. 

 

“Anh đã nghĩ em quá độc ác rồi, mặc kệ thế nào, đứa bé là vô tội.” Tôi , bình tĩnh đáp lại. 

 

Như là ác độc sao? Chẳng qua tôi chỉ trần thuật lại sự thật thôi.

 

Dù sao cũng không thể để ta cả đời đều ngu ngốc không biết chứ.

 

Một khi Tống Trí Nhã sinh đứa bé kia ra, ta sẽ rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục. 

 

Buổi tối hôm đó, Lâm Tư Nhiên không rời đi. 

 

Tôi vẫn quấn quýt lấy hắn, hao hết tâm sức lấy lòng hắn. 

 

Ngay từ đầu, hắn còn có chút không yên, đúng hơn là trong lòng không yên.

 

Nhưng dưới sự tấn công nhiệt của tôi, Lâm Tư Nhiên nhanh chóng trở nên ý loạn mê. 

 

Chúng tôi điên cuồng hôn môi, gần gũi thân mật. 

 

Từ phòng khách đến phòng tắm, lại từ phòng tắm lên giường. 

 

Hai người triền miên, mãi cho đến khi tinh bì lực tẫn. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...