Cướp Bạn Trai Từ [...] – Chương 15

37

 

Biểu Lâm Tư Nhiên kinh ngạc, nhất thời không phản ứng lại, “Em là, Tống Trí Nhã…” 

 

“Cô ta là thanh mai trúc mã với , tính cách như nào chắc chắn rõ hơn ai hết. Em cướp trai của ta, ta không có khả năng dễ dàng buông tha cho em.” 

 

“Vậy em có gặp chuyện gì không?” Lâm Tư Nhiên lúc này mới ý thức chuyện gì, sắc mặt tái nhợt, gấp gáp hỏi. 

 

“Nếu có chuyện gì thì sao? Liệu có chia tay với em không?” 

 

“Không đâu.” Hắn không chút suy nghĩ ngắt lời tôi, điều này thật sự nằm ngoài dự kiến của tôi, “Em đừng nghĩ nhiều, bất luận có thế nào chúng ta vẫn sẽ bên nhau.” 

 

Lâm Tư Nhiên ôm tôi rất chặt, giọng mang theo địch ý.

 

Cái ôm ấm áp cùng thanh tuyến trầm thấp của hắn khiến tôi nhất thời giật mình. 

 

Phản ứng của hắn hình như là thật lòng.

 

Nếu tôi bị người ta nh//ục, Lâm Tư Nhiên sẽ không để ý ư?

 

Hắn thật sự… thích tôi như sao?

 

Thật lâu sau. 

 

“Chỉ cần em cho biết tên kia dáng vẻ thế nào, có biết Triệu Thanh Thanh tìm hắn ở đâu không?” Trong giọng của Lâm Tư Nhiên lộ ra vẻ hung ác nham hiểm cùng ngoan độc, không khỏi khiến cho tôi nhớ đến thời điểm mới biết hắn. 

 

Tôi chậm rãi ôm lấy hắn, gằn từng tiếng : “Yên tâm, em không bị sao cả. Người xảy ra chuyện là Tống Trí Nhã, cho nên tối hôm qua em mới để đến phòng của ta.” 

 

Lâm Tư Nhiên buông tôi ra, biểu kinh ngạc, “Em là…” 

 

“Tiểu Tuyết bỏ thuốc vào ly nước của em, bị em đoán . Em đồng ý sẽ mua cho ta một chiếc túi xách LV, ta bèn chọn đứng về phía em, kết quả biến thành như .

 

Lâm Tư Nhiên cuối cùng hiểu ra, thần sắc ngưng trọng, “Cho nên, người gặp chuyện không may là Trí Nhã.” 

 

Tôi gật đầu. 

 

“Em có biết hậu quả khi em như không, nếu bị bác Tống biết, ông ấy nhất định sẽ điều tra đến em.” 

 

“Cho nên, em mới để vào phòng ta.” 

 

Lâm Tư Nhiên nhất thời nghẹn lời, day day huyệt thái dương, “Vậy em có biết với cục diện hiện tại, bác nhất định bắt đính hôn với Tống Trí Nhã, hôm nay ông bà nội cũng sẽ trở về.”

 

Dừng một hồi lâu, tôi mới : “Nếu không trước tiên cứ đính hôn cùng ta, dù sao bác cũng không thích em, ông bà nội chắc hẳn cũng thích kết cục này.” 

 

“Tang Duy Duy, em là đồ không có lương tâm.” 

 

Quả nhiên lại tức giận. 

 

“Bằng không hiện tại nên thế nào?” Tôi hỏi hắn. 

 

Lâm Tư Nhiên chau mày ngẫm nghĩ, thở dài , “Chỉ có thể kéo dài trước, chờ thêm một khoảng thời gian, sẽ chuyện với Trí Nhã, bọn không thích hợp. Chuyện này còn có người khác biết không, ví dụ như Tiểu Tuyết…” 

 

Tôi lắc đầu, “Cô ấy không biết.” 

 

“Nhớ rõ đừng bao giờ cho người thứ ba.” Ngữ khí của hắn vô cùng trịnh trọng. 

 

Tôi gật đầu, “Được.” 

 

38

 

Hai hôm sau, Lâm Tư Nhiên đưa túi xách LV kia cho tôi. 

 

Không ngờ hắn còn nhớ rõ. 

 

Nhưng chúng tôi vừa mới mấy câu, điện thoại của hắn đã đổ chuông. 

 

Lâm Tư Nhiên nhíu mày, cũng không để ý đến, kệ cho chuông điện thoại tự nhiên dừng lại. 

 

Vừa mới thở ra một hơi, điện thoại lập tức kêu vang lần thứ hai. 

 

Cứ như năm lần bảy lượt, hắn chỉ đành đi sang một bên, bình tĩnh ấn nút nghe máy. 

 

Tôi đương nhiên là biết ai gọi đến. 

 

Nếu lúc trước là tôi quang minh chính đại cướp Lâm Tư Nhiên từ tay Tống Trí Nhã, thì bây giờ là thời điểm ta công khai phản kích. 

 

Thật vất vả mới xoay thế cục, ta tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. 

 

Lâm Tư Nhiên lãnh đạm vài câu, cúp máy chưa tới hai phút, điện thoại lại vang lên. 

 

Lúc này, hắn ấn nút tắt nguồn. 

 

“Anh bận thì cứ đi trước đi, hôm nay có một người hẹn em đi dạo phố, cũng sắp đến giờ hẹn rồi.” Tôi thấy hắn giống như không thể kiên nhẫn nữa, chậm rãi

 

“Đi đâu?” Hắn tôi. 

 

“Không phải Tống Trí Nhã tìm sao?” 

 

“Cho nên ý em là muốn đẩy đi gặp Tống Trí Nhã?” Lâm Tư Nhiên lạnh mặt, vẻ không vui càng thêm sâu. 

 

“Bằng không thì sao bây giờ? Em cũng muốn đi ăn với em, nếu Tống Trí Nhã tức giận thì chắc chắn lại đi tìm em phiền toái.” Tôi giả vờ , ngữ khí vô tội lại vô cùng đáng thương. 

 

Lâm Tư Nhiên lập tức khởi xe, thanh âm vô cùng rõ ràng, “Đừng nghĩ nhiều như , đưa em đi ăn cơm.” 

 

Tối hôm đó, tôi cùng Lâm Tư Nhiên ăn tối ở bên ngoài đến tận mười giờ mới về. 

 

Kết quả sáng sớm hôm sau, Tống Trí Nhã trực tiếp xuất hiện ở quán cà phê tôi thêm. 

 

Cô ta đeo kính râm, chân đi giày cao gót ngất ngưởng, tư thái cao cao tại thượng như trước kia, mắt cao hơn đầu. 

 

“Nói đi, bao nhiêu tiền mới đồng ý rời khỏi Lâm Tư Nhiên.” 

 

Tôi cầm khay, đứng bên cửa sổ, ung dung bình thản ta, “Vì sao tôi phải rời khỏi ấy? Người ấy thích là tôi cơ mà.” 

 

“Nếu hắn thật sự thích , buổi tối hôm ấy sẽ không phát sinh quan hệ với tôi.” Tống Trí Nhã hạ kính râm, đắc ý hừ một tiếng, thần kiêu căng. 

 

Tôi hiếu kỳ không biết Tiểu Tuyết và Triệu Thanh Thanh giải thích sự việc đêm đó với Tống Trí Nhã như thế nào. 

 

Cô ta sẽ không thắc mắc gã lang thang kia đi đâu sao?

 

Làm thế nào Lâm Tư Nhiên đột nhiên xuất hiện trên giường của ta?

 

Tôi chợt phát hiện, đầu óc người này cũng thật đơn giản. 

 

“Anh ấy uống rượu nên mới đi nhầm phòng, nếu biết người đó là , Lâm Tư Nhiên mới không ngủ với .” Tôi ra vẻ quật cường ta. 

 

Tống Trí Nhã lạnh lùng nhạo: “Tôi với Lâm Tư Nhiên là thanh mai trúc mã từ nhỏ, so với cảm nhiều năm cảm của chúng tôi với thời gian hai tháng của đúng thật nực . Chúng tôi sắp đính hôn rồi, nếu còn dám tiếp tục quấy rầy chồng chưa cưới của tôi, Tang Duy Duy, đừng trách tôi không cảnh cáo, tôi có một trăm cách để đau đớn tận cùng, sống không bằng chết.” 

 

Đau đớn tận cùng, sống không bằng chết? 

 

Không phải đang chính mình đấy chứ? 

 

Tống Trí Nhã, sớm muộn gì cũng có một ngày trả giá đắt vì thói kiêu ngạo ngoan lệ của mình. 

 

Tôi không chút nào yếu thế phản pháo lại: “Vậy cũng phải xem hai người có đính hôn không đã!” 

 

Tống Trí Nhã không hề hoang mang đeo kính râm lên, vẻ mặt nắm chắc mười phần thắng lợi, ném cho tôi một ánh mắt khinh thường, “Cô đã muốn tìm đường chết thì tôi cũng không ngăn cản nữa, cứ chờ đi.” 

 

Sau khi xong, ta kiêu ngạo đi thẳng ra khỏi quán cà phê. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...