31
Đáp án này cũng không khiến tôi cảm thấy bất ngờ.
“Thật sao?”
“Đúng !" Cô ta vội vàng gật đầu.
“Cậu cảm thấy Lâm Tư Nhiên sẽ quay lại với Tống Trí Nhã?”
Tiểu Tuyết chằm chằm tôi, không biết tôi có ý gì.
“Cho nên cậu mới có thể đứng về phía ta, đối phó với tôi.”
Không kịp chờ ta thêm điều gì, Lâm Tư Nhiên đã đi đến trước mặt hai chúng tôi, lập tức ngồi xổm xuống, nâng một chân của tôi lên xem xét, “Chỗ nào bị sưng?”
Tôi không lên tiếng ngăn cản, mà cố ý giả bộ đau đớn, “Chân phải.”
Lâm Tư Nhiên không chút nghĩ ngợi, tháo giày cao gót của tôi, nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân, “Đau không?”
“Một chút.”
“Chỗ này thì sao?”
“Cũng hơi đau.”
Hắn quyết đoán : “Để đưa em đi bệnh viện.”
Nghe , tôi khẽ thành tiếng: “Lừa thôi.”
Lâm Tư Nhiên hoang mang tôi.
“Vừa rồi thì có cảm thấy đau một chút, bây giờ thì tốt hơn rồi, không cần đi bệnh viện đâu.”
Hắn không gì.
Tôi giống như cún mà nhéo nhéo mặt hắn, nũng, “Xin lỗi mà, vừa rồi đã trêu rồi.”
“Vì sao phải dối ?” Lâm Tư Nhiên nhíu mày.
“Vì em cảm thấy túi xách của kia rất đẹp, muốn cùng em ngắm thử một chút.”
“Túi xách nào?”
Tôi chỉ tay.
Lâm Tư Nhiên theo, “Cái kia sao?”
“Phải.”
“Còn có cái nào nữa không?” Hắn hỏi tôi.
“Không có.”
“Em chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
“Được, ngày mai mua cho em.”
Nhà giàu quả nhiên biết tiêu tiền.
Dù sao cũng lợi dụng xong rồi, nên để hắn đi thôi.
“Được rồi, cứ đi chơi bài cùng bè của đi.”
“Em đi cùng chứ?”
“Không cần đâu, em còn muốn ở ngoài này một chút.”
“Được rồi.”
Tiểu Tuyết kinh ngạc Lâm Tư Nhiên rời đi, ánh mắt như dại ra.
Tôi phủi phủi chút bụi không tồn tại trên váy, hỏi ta: “Sao? Cậu có cảm thấy Lâm Tư Nhiên sẽ quay lại với Tống Trí Nhã nữa không?”
Tiểu Tuyết ngơ ngác lắc đầu.
“Cho nên, không bằng cậu cho tôi biết Tống Trí Nhã muốn cậu gì thay ta?”
Cô ta không chuyện.
Một trận trầm mặc.
“Chiếc túi vừa rồi, tôi nhớ không lầm là thiết kế mới nhất của LV đúng không?”
Cô ta có vẻ không rõ nên tôi.
“Nếu cậu thích tôi có thể cho cậu.”
Ánh mắt Tiểu Tuyết trở nên sáng ngời, biểu kinh hỉ, “Thật sao?”
Tôi gật đầu. “Đương nhiên.”
Cô này có một khuyết điểm lớn nhất, chính là hư vinh, hơn nữa đối với các loại thương hiệu lớn thì thập phần si mê, từ bài đăng bình thường cùng với những sản phẩm trên người ta là có thể ra.
Một cái túi xách có thể khiến người lâm trận phản chiến, tôi nên là Tiểu Tuyết rất thiển cận, vẫn là Tống Trí Nhã giận quá mất khôn.
32
Đây là một gian hầm ngầm ẩm ướt mốc meo.
Một mảnh âm u.
Góc tường phủ một tầng rêu dày, kê một chiếc giường nhỏ.
Kỳ thật cũng không tính là giường, chỉ là mấy tấm ván gỗ ghép lại mà thành, mặt trên bày vài bộ quần áo cũ nát.
Quả là không quá khoa trương nếu , ổ chó so với chỗ này còn tốt hơn.
Thời điểm Tiểu Tuyết muốn tôi nằm trên chiếc giường kia, tôi tuy có chút ghét bỏ, chỉ có thể nghe theo.
Tôi nằm trên đó không bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân.
Nghe rất có tiết tấu, chính là tiếng giày cao gót.
Cửa bị đẩy ra.
Tiếng giày cao gót từng bước hướng tới cạnh giường.
Giọng mỉa mai quen thuộc vang lên, “Lúc đi xuống đây có ai để ý đến mấy không?”
“Không có.” Tiểu Tuyết trả lời.
Tống Trí Nhã hừ lạnh một tiếng, giọng lộ ra ngoan lệ, “Tang Duy Duy, mày cuối cùng cũng rơi vào tay tao.”
Tiểu Tuyết lo lắng hỏi: “Chị Trí Nhã, nhỡ xảy ra vấn đề gì thì sao?”
“Tao chính là muốn nó xảy ra vấn đề, vấn đề càng lớn càng tốt.”
“Chỉ là, vạn nhất Nhiên mà biết…”
“Yên tâm đi, qua đêm nay, Lâm Tư Nhiên sẽ chia tay với Tang Duy Duy.”
Yên lặng trong chốc lát.
“Chị Trí Nhã, chị tính gì?”
“Làm gì à?” Tống Trí Nhã lạnh, ý quanh quẩn trong căn hầm ẩm mốc, có vẻ âm trầm đáng sợ, “Tao muốn cho nó như một con chó hoang bị người ta nhục, để cho nó từ nay về sau rơi xuống địa ngục, cả đời này không trở mình. Lát nữa nhớ bảo bọn họ quay video lại.”
Tiểu Tuyết thật lâu cũng không lên tiếng.
Sau một lúc, mới nghe ta rụt rè: “Chị, chiếc vòng tay Cartier lần trước chị …”
Ngữ khí đối phương rất không kiên nhẫn, “Trần Tiểu Tuyết, có ý gì, chỉ bảo chút chuyện nhỏ, không muốn trở thành Tang Duy Duy thứ hai chứ?”
Lần này không có tiếng đáp lại.
Bất ngờ một tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Thanh Thanh gọi điện thoại đến, tôi đi lên trước, ở trong này canh chừng.”
Tiếng giày cao gót đi ra ngoài.
Cửa nhanh chóng bị đóng lại.
Thẳng đến khi tiếng bước chân đã đi xa, tôi mới từ từ ngồi dậy, vừa lúc thấy oán khí trên mặt Tiểu Tuyết.
Xem ra Tống Trí Nhã đối với ta cũng không tốt đẹp gì.
“Rốt cuộc các người sẽ gì tôi?”
Tiểu Tuyết liếc mắt tôi, “Tống Trí Nhã bảo Triệu Thanh Thanh tìm mấy tên du côn lang bạt ở gầm cầu, đêm nay sẽ dẫn hắn tới đây, cậu cảm thấy ta muốn gì?”
Tôi chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên.
Đây là chuyện Tống Trí Nhã hoàn toàn có thể ra, hiện giờ ta hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi, chuyện gì cũng dám .
“Không chỉ có , mục tiêu đêm nay của ta còn có Lâm Tư Nhiên.”
Trong chốc lát, tôi mới đoán ra ý tứ trong lời của Tiểu Tuyết.
“Chỉ là, Lâm Tư Nhiên sao có thể để ta tuỳ ý bài bố.”
Tiểu Tuyết . “Cô xem nhẹ thủ đoạn của Tống Trí Nhã rồi, nếu có thể đối với thế này, ta cũng có thể với Lâm Tư Nhiên, chỉ cần với ta “Nếu muốn chia tay với tôi thì uống hết chén rượu này, hai chúng ta nhất đao lưỡng đoạn” là . Một khi Lâm Tư Nhiên uống xong chén rượu kia, đời này ta đừng hòng thoát khỏi Tống Trí Nhã.”
Tôi cảm thấy lời Tiểu Tuyết cũng có đạo lí, “Vì sao cho tôi biết chuyện này?”
“Đương nhiên là vì túi xách LV kia rồi, Tống Trí Nhã đồng ý với tôi chưa bao giờ thực hiện, sẽ không như chứ?”
…
Tôi không khỏi đỡ trán, rốt cuộc ta đồ hàng hiệu đến mức nào chứ.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không xù đâu. Khoản vài tiếng nữa Triệu Thanh Thanh sẽ đến, chúng ta vẫn là nghĩ đối sách đã.
Bạn thấy sao?