27
Sau khi Tống Trí Nhã giận dữ rời khỏi quán cà phê, hết buổi chiều, tôi lại thấy ta.
Cùng đi với ta, còn có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng.
Thoạt hơn bốn mươi tuổi, khi còn trẻ hẳn là một mỹ nhân.
Làn da trắng nõn, dáng người cân đối, bảo dưỡng không tồi, vừa đã biết là một người có tiền có của.
Mà lúc này, người phụ nữ kia từ trên cao xuống, “Tư Nhiên, vị tiểu thư này là?”
Lâm Tư Nhiên thấy bà ta, trõ ràng là ngoài ý muốn, “Bác, bác tới khi nào thế?”
“Sao, bác không thể tới à?” Người phụ nữ khẽ, ánh mắt như trước dừng trên người tôi.
“Đương nhiên không phải rồi, ông bà nội đâu bác?”
“Mấy ngày nay trời nắng nóng, ông bà ở trên núi mấy hôm, không có ý định trở về sớm.”
Lâm Tư Nhiên gật gật đầu, sau đó giới thiệu với tôi: “Duy Duy à, đây là bác .”
Tôi nhẹ nhàng chào đối phương: “Chào bác.”
Bà ta lạnh nhạt gật đầu một cái, về phía Lâm Tư Nhiên, “Bạn học của con à?”
“Không phải, Duy Duy là con.” Lâm Tư Nhiên sửa lời.
Sắc mặt Tống Trí Nhã trở nên vô cùng xấu xí.
Người phụ nữ nhíu mày, ngữ khí không vui: “Con chia tay với Tiểu Nhã khi nào?”
Lâm Tư Nhiên về phía Tống Nhã, con ngươi đen tối không rõ, một lúc lâu sau mới : “Cách đây không lâu.”
“Vì sao?” Đối phương tựa hồ muốn hỏi cho rõ ràng.
“Con không nghĩ mình phải trả lời, còn nữa, bác à, bác không cần lo chuyện của con.” Lâm Tư Nhiên cứ như mà trực tiếp đối đầu với bác của mình.
Tôi quả thật có chút ngạc nhiên.
Người phụ nữ đối diện cũng có chút ngoài ý muốn, biểu trì trệ lại, “Đã lâu không gặp, con dùng giọng điệu như để chuyện với bác sao?”
Lâm Tư Nhiên nhăn mặt, ngắn gọn : “Xin lỗi bác.”
Không khí trong phòng khách có chút ngột ngạt, vừa lúc dì Trần đi tới: “Tiểu thư, cơm đã nấu xong rồi.”
Bác Lâm Tư Nhiên thần sắc lạnh nhạt tôi, sau mới : “Biết rồi, thì ăn cơm thôi.”
…
Rất rõ ràng, bác của Lâm Tư Nhiên không thích tôi.
Nhưng bà ta rất thích Tống Trí Nhã, khi thì hỏi mẹ ta dạo này thế nào, lúc lại lại hỏi cha ta.
Hai người chuyện không dứt.
Tôi vừa ăn cơm vừa yên lặng lắng nghe.
Tuy rằng có chút xấu hổ, tốt xấu gì cũng phải chờ ăn xong bữa cơm này mới có thể rời đi.
Vừa nhấc đầu, thấy Tống Trí Nhã đã ném cho tôi một ánh mắt khiêu khích, tôi cụp mắt lại, không để ý ta.
Một lát sau.
“Tang tiểu thư là người ở thành phố này sao?” Bác Lâm Tư Nhiên đột nhiên hỏi.
Tôi lắc đầu, “Không ạ.”
“Ừm, cha mẹ trong nhà gì?”
“Bọn họ chỉ buôn bán nhỏ thôi.”
“Cụ thể là bán gì?” Đối phương hỏi rất trực tiếp.
Tôi cũng thành thật trả lời: “Bọn họ mở quán bán đồ ăn.”
Tống Trí Nhã bật ra tiếng một tiếng .
Là tiếng rất nhạt, mỉa mai lại trào phúng.
Trên mặt bác Lâm Tư Nhiên cũng tràn ngập ghét bỏ.
Duy chỉ có Lâm Tư Nhiên lại lộ ra ngữ khí sung sướng, “Trùng hợp sao, ông nội năm đó xây dựng sự nghiệp cũng là đi bán cá đấy.”
Thật trùng hợp sao?
Tôi nhắn.
Bác Lâm Tư Nhiên sắc mặt không mấy vui vẻ, ho hai tiếng, “Tư Nhiên, bác chuyện cùng Tang tiểu thư chứ không phải chuyện với con.”
“Bác có ý gì, chẳng lẽ bán hàng ngoài chợ thì không thể ngẩng cao đầu sao? Lời này bác đừng để ông nội nghe , nếu không hẳn ông sẽ rất tức giận đấy.”
“Con…” Đối phương không quá cao hứng trùng mắt hắn.
“Lâm Tư Nhiên, sao dám chuyện với bác như ?” Tống Trí Nhã nhin không chen vào.
“Tống Trí Nhã, bà ấy là bác tôi, cũng không phải bác của .” Đối phương lạnh lùng.
Tống Trí Nhã giận đến đỏ mặt.
Bác Lâm Tư Nhiên nhíu mày: “Tiểu Nhã trước đây đều gọi bác như , có vấn đề gì không?”
“Vấn đề rất rõ ràng, con đã chia tay với ấy.”
“Em không đồng ý!” Ngữ khí của Tống Trí Nhã rất quyết tuyệt, ánh mắt cũng kiên định.
Lâm Tư Nhiên đối phương, trầm tư, cũng không gì.
Trầm mặc một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi , “Trí Nhã, ngẫm lại thì, từ nhỏ đã quen tôi, chúng ta bè sẽ càng hợp lý hơn.”
Dĩa ăn trong tay Tống Trí Nhã “Leng keng" một tiếng, tác như khựng lại, mặt cắt không còn chút máu.
Cô ta bi thương tôi đang ngồi cạnh Lâm Tư Nhiên, “Lâm Tư Nhiên, hai năm trước khi em tỏ với , là chính miệng đồng ý trai em. Chúng ta đã cùng nhau lớn lên, còn là thanh mai trúc mã. Anh vừa mới quen ta vài ngày đã muốn bỏ em lại sao?”
“Chúng ta đã chia tay, là đề nghị.”
“Anh biết rõ là không phải em muốn như !" Nước mắt Tống Trí Nhã lập tức trào ra.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, hóa ra một chanh chua vênh váo, kiêu ngạo ngông cuồng hoá ra cũng biết khóc cơ đấy.
Chẳng qua là cướp trai của ta mà thôi.
Phải biết rằng, suốt một năm qua, tôi bị ta cùng hai “tay sai" kia đánh đập vô số lần trong nhà vệ sinh, quyền cước đá, túm tóc tôi dộng vào tường đến chấn não, tôi cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Người nên khóc, phải là tôi mới đúng.
Thật châm chọc
Tôi rất muốn chụp lại khoảnh khắc này của Tống Trí Nhã, đăng lên vòng bè, cùng với dòng chữ “Hoá ra cá sấu cũng rơi nước mắt”.
Bác Lâm Tư Nhiên thở dài, “Tư Nhiên, con xem, Tiểu Nhã cũng biết lỗi rồi. Con mà, giận dỗi cũng là chuyện bình thường, bằng không các con cứ…”
Câu tiếp theo còn chưa tiếp, tất nhiên là vì ngại tôi vẫn đang ở đây.
Đại khái là “bằng không các con cứ tái hợp lại đi".
Tôi Lâm Tư Nhiên, muốn biết suy nghĩ của hắn.
“Ăn no chưa?” Lâm Tư Nhiên không để ý đến lời bác , chỉ dịu dàng hỏi tôi.
“Ừm.”
“Vậy đi ra ngoài mua sắm chút nhé.”
Tất nhiên là tôi cầu còn không .
Vốn dĩ, tôi đã muốn đi về.
“Được.”
Hai người phía đối diện ngẩn người.
“Hai đứa muốn đi đâu?”
“Bác à, con và Duy Duy no rồi, muốn ra ngoài đi dạo một chút, bác cứ dùng bữa.” Lâm Tư Nhiên kéo ghế ra.
Tôi cũng thuận theo đó đứng lên.
“Đợi đã…” Bác Lâm Tư Nhiên đột nhiên gọi chúng tôi lại, “Tư Nhiên à, đã lâu bác cũng chưa về, cuối tuần này muốn tổ chức một bữa tiệc bè, con thấy sao?”
“Bác thích là , chuyện này không cần với con.”
“Vậy thì, hi vọng lúc đó Tang tiểu thư cũng đến góp mặt.”
Tôi ngẩn người, không nghĩ tới bà ta lại mời tôi.
Bác Lâm Tư Nhiên tuy lời khách sáo, ngữ khí vẫn lộ vẻ kiêu căng.
Một lời mời tuỳ ý quăng ra giống như ban cho tôi vinh quang vô hạn .
Rõ ràng không thích tôi, vì sao phải mời tôi.
Không đợi tôi trả lời, bà ta đã lộ ra nụ nhạt nhẽo: “Tang tiểu thư sẽ không nể mặt mũi tôi chứ?”
Tống Trí Nhã vẫn không nhúc nhích tôi, giống như đang chờ đợi tôi trả lời.
Chần chờ một lát, tôi với bà ta: “Cuối tuần phải không, , lúc đó cháu sẽ đến.”
Tôi đại khái đoán , bác Lâm Tư Nhiên mời tôi tham gia bữa tiệc đó, không phải xuất phát từ lòng tốt gì.
Vì muốn khiến tôi xấu mặt?
Hoặc là thay Tống Trí Nhã bênh vực kẻ yếu?
Hẳn là hai lý do này.
Chẳng qua, bà ta phải thất vọng rồi.
Bị bạo lực gần một năm nay, tôi đã sớm tâm lặng như nước, những lời nhục mạ tổn thương gì đó với tôi đã sớm không có tác dụng gì.
Bạn thấy sao?