Cướp Bạn Trai Từ [...] – Chương 10

25 

 

Thời điểm Tống Trí Nhã xông vào, tôi cùng Lâm Tư Nhiên vẫn đang hôn nhau, như say như mê. 

 

Cả hai chúng tôi đều cùng quấn trong một chiếc chăn nhỏ. 

 

Kỳ thật tôi cũng không chắc chắn ta có đến hay không. 

 

Nếu Tiểu Tuyết không chia sẻ lại cho ta, lại nếu như Tống Trí Nhã ngủ dậy muộn, không xem điện thoại… 

 

Cũng may ta đến, hơn nữa thời điểm cũng không tồi. 

 

“Rầm!” một tiếng. 

 

Tôi sắc mặt Tống Trí Nhã đều là cực độ khiếp sợ. 

 

Lâm Tư Nhiên phản ứng nhanh nhẹn, theo bản năng dùng chăn bao lấy tôi, bản thân lại nhanh chóng lấy áo choàng tắm bị ném ở chân giường mặc vào.

 

Dì giúp việc hôm qua thở hổn hển chạy vào, vừa sợ vừa vội : “Xin lỗi, Tư Nhiên, tôi không ngăn Tống tiểu thư.” 

 

Lâm Tư Nhiên nhăn mày lại, “Không có việc gì, dì Trần, dì cứ xuống trước đi.” 

 

“Vâng.” Dì Trần nhẹ nhàng thở ra, rời khỏi phòng. 

 

Tống Trí Nhã kinh ngạc Lâm Tư Nhiên đứng bên giường, vẻ không tin : “Lâm Tư Nhiên, vừa mới gì?” 

 

Lâm Tư Nhiên lại vô cùng bình tĩnh, đi ra phía cửa: “Trí Nhã, ra ngoài rồi .” 

 

Tống Trí Nhã chậm rãi lắc đầu, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng suy sụp, “Anh ngủ với Tang Duy Duy?” 

 

“Chúng ta đi ra ngoài, ngay bây giờ.” Ngữ khí của Lâm Tư Nhiên lạnh đi vài độ. 

 

“Trả lời tôi, hai người có ngủ với nhau không?” Tống Trí Nhã hầu như nghiến răng mà hỏi. 

 

Sau đó, ta về phía tôi. 

 

Lâm Tư Nhiên vừa mới dùng chăn bọc tôi lại, bị tôi cố ý kéo xuống dưới một chút. 

 

Cổ, xương quai xanh, bả vai, toàn bộ đều lộ ra bên ngoài, trên đó đều là dấu hôn của Lâm Tư Nhiên để lại từ hôm qua. 

 

Sắc mặt Tống Trí Nhã trắng bệch như sáp. 

 

Ngay sau đó ta nổi điên lao về phía tôi, “Tang Duy Duy, con khốn, tao muốn gi3t mày!!!”

 

Lâm Tư Nhiên lập tức giữ ta lại, sắc bén nhắc nhở: “Tống Trí Nhã.” 

 

“Lâm Tư Nhiên, đừng quên trai tôi!” 

 

“Chúng ta đã chia tay rồi.” 

 

Tống Trí Nhã dường như phát hoảng mà gào lên: “Chúng ta không phải chỉ giả vờ thôi sao?! Tôi chỉ muốn câu dẫn con khốn Tang Duy Duy này, sau đó bỏ rơi nó để nó trở thành trò của mọi người, chứ không bảo lên giường với nó.” 

 

Lâm Tư Nhiên trắng mặt tôi, gấp gáp giải thích: “Duy Duy, mọi chuyện không phải như đâu.” 

 

Tôi ra vẻ khiếp sợ, kinh ngạc không lên lời. 

 

“Anh gọi nó là gì?” Tống Trí Nhã thất thần thất sắc hai chúng tôi. 

 

“Trí Nhã, ra ngoài chuyện, không?” Thái độ của Lâm Tư Nhiên rất mềm mỏng, rất rõ ràng, hắn không muốn để tôi nắm chân tướng. 

 

“Tôi hỏi , vừa gọi nó là gì, mau trả lời tôi!” Tống Trí Nhã như người điên lên cơn hét lớn, vô cùng thê lương người đối diện. 

 

Một lát sau. 

 

“Tôi Tang Duy Duy.” Lâm Tư Nhiên bình tĩnh ra. 

 

Những lời này giống như búa tạ, khiến Tống Trí Nhã loạng choạng lùi về sau vài bước, hơn nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần. 

 

Cô ta lẩm bẩm, “Không có khả năng, không thể nào! Lâm Tư Nhiên, chúng ta chỉ không ở cạnh nhau có hai tháng, Tang Duy Duy?! Vậy còn tôi, còn tôi thì sao?” 

 

Cô ta chậm rãi về phía tôi, ánh mắt như nứt ra thù hận, “Tang Duy Duy, con hồ li tinh này, tao nhất định không bỏ qua cho mày!” 

 

“Không liên quan gì đến ấy, nếu tức giận cứ tìm đến tôi.” Lâm Tư Nhiên nhíu mày lại, gắt gao chằm chằm Tống Trí Nhã.

 

Đối phương lạnh đến thấu xương, vẻ mặt hung ác nham hiểm. “Tôi thề, tôi tuyệt đối không để hai người như ý.” 

 

“Tống Trí Nhã!” 

 

Cô ta lạnh lùng hai chúng tôi, không quay đầu lại mà bỏ ra khỏi phòng. 

 

Lâm Tư Nhiên khẽ cau mày, bất an tôi, “Duy Duy, em nghe giải thích.” 

 

Tôi lắc đầu, “Không sao.” 

 

Hắn đi tới, gắt gao nắm tay tôi. “Anh sợ em nghĩ nhiều.” 

 

“Không có chuyện gì, chỉ cần người bây giờ thích là tôi, thì chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa.” Tôi với hắn. 

 

Lâm Tư Nhiên có chút khó hiểu: “Em thật sự không tức giận sao?” 

 

“Đương nhiên.” 

 

Hắn còn muốn thêm, lại bị tôi ngắt lời: “Tôi đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn sáng đi.” 

 

Hắn dường như có chút giật mình, “Được.” 

 

26 

 

Giữa trưa, trong quán cà phê, đồng nghiệp Tiểu Nguyên vẻ mặt bát quái lại gần tôi, “Duy Duy, người vừa đưa cậu đi là ai thế? Bạn trai à?” 

 

Tôi gật đầu. 

 

“Oa, trai cậu đẹp trai quá, thật hâm mộ nha!” 

 

“Nếu cậu là tôi, có thể sẽ không nghĩ như .” 

 

Cô ấy tôi khó hiểu, “Cậu là có ý gì?” 

 

Tôi ảm đạm , “Không có gì đâu.” 

 

Nhìn thấy Tống Trí Nhã trong quán cà phê, tôi không hề bất ngờ. 

 

Cô ta đến một mình, không có những kẻ đầy tớ bình thường luôn vo ve xung quanh bám theo. 

 

Thật có lỗi, tôi không nghĩ ra từ gì khác để hình dung hai kia. 

 

Tống Trí Nhã mặc một chiếc váy cao cấp đặt may riêng, đeo kính râm, vẻ mặt lạnh lùng. 

 

Tiểu Nguyên không biết gì, cầm menu đi tới, mười giây sau lại thần sắc lo sợ không yên trở lại quầy bar, “Duy Duy, kia hung dữ quá, ta muốn cậu ra gọi món.” 

 

Tôi đi đến trước mặt Tống Trí Nhã, sắc mặt bình tĩnh: “Cô cần gì sao?” 

 

Cô ta hạ kính râm, ánh mắt tóe lửa, vươn tay cầm cốc nước đá trên bàn hắt thẳng vào mặt tôi. 

 

Bàn bên cạnh truyền đến tiếng kêu hoảng sợ, tôi lại cảm thấy tâm sung sướng, thản nhiên cầm lấy khăn trên bàn lau đi. 

 

Thẹn quá hóa giận sao? 

 

Tốt lắm. 

 

“Tang Duy Duy, muốn cướp Lâm Tư Nhiên ư, mơ mộng hão huyền!” 

 

Tôi khẽ , không ngờ bản thân lại có một ngày hãnh diện như

 

“Tôi đã thành công, không phải mơ mộng.” 

 

Một câu vô cùng đơn giản, khiến cho sắc mặt Tống Trí Nhã phong vân kịch biến. 

 

Cô ta nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi tôi chằm chằm, trong mắt là hận ý ngập trời, “Cô đúng là loại đ/ĩ đi//ếm khốn kiếp, tôi khuyên thời gian tới đi trên đường thì cẩn thận một chút, bởi vì, tôi nhất định không bỏ qua cho đâu!” 

 

Tống Trí Nhã lửa giận công tâm, dáng vẻ như sắp hộc máu mà ch//ết, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái, “Không cần nhọc công lo lắng, lát nữa tan Lâm Tư Nhiên sẽ đến đón tôi. Thời gian này ấy còn muốn tôi vẫn ở lại nhà của ấy, thịnh không thể từ chối, tôi cũng chỉ đành đồng ý.” 

 

Cô ta lạnh: “Cô nghĩ rằng bằng cái gia cảnh nghèo mạt hạng của , Lâm Tư Nhiên sẽ cưới vào cửa sao? Trong mắt ta, ngay cả một con gà rù cũng không bằng.” 

 

“Thật sao, trong mắt tôi, Lâm Tư Nhiên lại đẹp trai hơn ngưu lang trong quán bar đấy.” Tôi khẽ cảm thán, lại tiếp, “Cô còn nhớ vấn đề lần trước hỏi tôi không, bây giờ tôi trả lời cho biết, trai của tôi dùng rất tốt, còn khiến tôi trải qua cảm giác sung sướng của phú bà. Tôi không biết vì sao lại đẩy ấy cho tôi, ngại quá, không để ý mà cướp đi trai của mất rồi.” 

 

Câu này một lời hai ý, bằng hai mắt đỏ sậm của Tống Trí Nhã, tôi khẳng định ta hiểu ý tôi. 

 

Theo tôi biết, ta cùng Lâm Tư Nhiên chưa từng trải qua bước cuối cùng. 

 

Bạn trai thanh mai trúc mã bị hồ ly tinh chiếm mất, đối với ta đây vĩnh viễn là một cây kim dài đâm vào lòng. 

 

Dựa theo tính Tống Trí Nhã, chỉ sợ lúc này ta chỉ muốn ch//ém ch//ết tôi ngay lập tức. 

 

Tôi nghĩ tôi đoán đúng rồi, bởi vì ta tức giận đến mức môi cũng phát run. 

 

Nhưng chỉ như chưa đủ tôi nguôi đi nỗi thù hận trong lòng. 

 

“Để trai của mình câu dẫn đối tượng bị bắt nạt, sau đó bỏ rơi ta, khiến cho ta trở thành trò của cả trường. Đây là cái chủ ý ngu si do kẻ não tàn nào nghĩ ra ? Tống Trí Nhã, tôi cảm thật thật đáng thương cho chỉ số thông mình của . Hẳn nên gọi là Tống Xuẩn Nhã mới đúng chứ.” Tôi lạnh lùng châm chọc. 

 

“Con kh/ốn này.” Cô ta cuối cùng bùng nổ, đột nhiên đứng dậy, một đôi tay sắc bén vươn tới. 

 

Nhưng lại bị tôi bắt cổ tay. 

 

Tống Trí Nhã điên cuồng gào lên: “Tang Duy Duy, ai cho mày cái gan chó dám chuyện với tao như ?! Mày có tin tao cho người ném mày từ sân thượng xuống không, để cho toàn bộ đám nam sinh dáng vẻ đê tiện của mày!” 

 

“Vậy cũng phải xem có năng lực đó không đã, dù sao trai tôi cũng không phải ngồi không.” 

 

Ngoài cửa có khách mới tiến vào, tôi cũng không muốn thêm với ta, “Quý khách đã không có nhu cầu, xin mời rời khỏi quán. Nếu còn rối như , tôi chỉ có thể gọi bảo vệ.” 

 

Nói xong câu đó, tôi không để ý tới Tống Trí Nhã nữa, xoay người đi về phía quầy pha chế. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...