9
Tống Hoa như bị chạm vào nỗi đau, liên tục lắc đầu: 'Không phải đâu, Ngộ Châu, em không có!
'Loại người như Hạ Kỳ, sao em có thể để mắt tới!'
Vừa dứt lời, giọng Hạ Kỳ vang lên từ phía sau: 'Tống Hoa.'
Anh ta chằm chằm vào Tống Hoa, ánh mắt đầy thất vọng.
Tống Hoa giật mình, khi quay lại thấy tôi và Thẩm Ngộ Châu, ta nhanh chóng lấy lại quyết tâm: 'Đúng, tôi không để mắt tới đâu! Nếu không phải cần giúp tôi loại bỏ Nguyễn Thời Tri, thì tôi đã không bám lấy hàng ngày!
'Anh đúng là phế vật, tôi bày ra bao nhiêu kế hay mà vẫn không !
'Nhìn bọn họ kết hôn ngay trước mắt, Hạ Kỳ, tôi hận !'
Sắc mặt Hạ Kỳ lập tức trở nên lạnh lẽo.
Trước mặt tôi và Thẩm Ngộ Châu, hai người bọn họ không ngại gì mà bắt đầu 'cắn xé' nhau.
Hạ Kỳ bước đến bên Tống Hoa, siết chặt cổ ta, nghiến răng : 'Cô thích Thẩm Ngộ Châu đến , tại sao không với ấy rằng chính là người đã bày trò, bỏ thuốc Tri Tri, rồi bảo tôi đi cứu ấy?'
Thấy ánh mắt Thẩm Ngộ Châu càng lúc càng ghê tởm khi mình, Tống Hoa vội vàng giải thích: 'Không phải đâu, Ngộ Châu, đó là do Hạ Kỳ bịa đặt!'
Thẩm Ngộ Châu hất tay ta ra: 'Tôi với không có chút quan hệ nào, đừng gọi tôi như , thật kinh tởm.'
Hạ Kỳ tôi và Thẩm Ngộ Châu, rồi lại Tống Hoa, không dám tin hỏi: 'Hắn không phải là trai của sao, đã lừa tôi?'
Ánh mắt Tống Hoa dao , không dám đối diện với Hạ Kỳ.
Đến lúc này, còn điều gì mà Hạ Kỳ không hiểu nữa?
Anh ta tức giận đẩy Tống Hoa ngã xuống.
Rồi tiến tới định nắm lấy tay tôi: 'Tri Tri, bị ta lừa.
'Cô ta Thẩm Ngộ Châu là trai của em, và rằng em luôn cố gắng cướp ta.
'Vì thế—
'Vì thế mới tiếp cận em, mới bỏ trốn khỏi đám cưới.
'Tri Tri, chỉ bị lừa thôi, tha thứ cho không?'
Thẩm Ngộ Châu đá một cú vào bụng ta:
'Vậy nên mày đã bỏ thuốc vợ tao?
'Còn dám giả tao?'
Tôi bất ngờ ngẩng đầu Thẩm Ngộ Châu.
Hạ Kỳ đờ đẫn Thẩm Ngộ Châu: 'Là sao?'
Cuối cùng, tôi đã kết nối mọi chuyện lại với nhau.
Khi đó, chính Thẩm Ngộ Châu đã cứu tôi. Nhưng Hạ Kỳ đã mạo danh , và theo sự chỉ dẫn của Tống Hoa, dùng lý do đó để tiếp cận tôi.
Mọi thứ đều bắt nguồn từ lời dối của Tống Hoa.
Tôi hít một hơi sâu, tắt bản ghi âm: 'Thẩm Ngộ Châu, báo cảnh sát đi.'
Thẩm Ngộ Châu gật đầu, rồi bấm số gọi điện.
Tống Hoa hoảng sợ, lao đến định giật điện thoại: 'Không báo cảnh sát, không thể!'
Hạ Kỳ túm lấy ta, như một kẻ ác quỷ từ địa ngục: 'Cô sợ rồi à?
'Nếu Tri Tri không tha thứ cho tôi, thì cũng đừng mong sống yên!'
Nhân lúc hai người họ giằng co, Thẩm Ngộ Châu đã kịp gọi điện báo cảnh sát.
Tống Hoa định bỏ chạy, không thể thoát .
Trong cơn tuyệt vọng, ta nhặt một viên gạch bên cạnh và đập thẳng vào đầu Hạ Kỳ!
Vừa đập, ta vừa lẩm bẩm: 'Tại ngu, cái gì tôi cũng tin.
'Đã đồng ý giúp tôi thì phải cho xong chứ.'
Sợ ta sẽ quay sang tấn công tôi, Thẩm Ngộ Châu nhân lúc ta mất cảnh giác, nhanh chóng khóa tay ta ra sau lưng.
Tiếng còi cảnh sát vang lên ngay sau đó.
Bạn thấy sao?