6
Nửa tiếng sau, Hạ Kỳ mất hết kiên nhẫn, tức giận đập cửa:
'Tri Tri!
'Nguyễn Thời Tri!'
Bên ngoài, tôi nghe thấy giọng Tống Hoa khẽ khuyên nhủ: 'Anh, nhẹ tay thôi, cẩn thận tay của .'
Thẩm Ngộ Châu vừa tắm xong, bước ra đi thẳng tới cửa và mở cửa.
Anh Hạ Kỳ từ đầu đến chân: 'Anh tìm vợ tôi có việc gì?'
Hạ Kỳ và Tống Hoa đều sững sờ.
Một phút sau, Tống Hoa hét lên đầy phấn khích, lao về phía Thẩm Ngộ Châu: 'Anh Ngộ Châu, về rồi!'
Thẩm Ngộ Châu lùi lại một bước để tránh ta, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét: 'Tôi không có em , đừng gọi tôi là .'
Tống Hoa thoáng lúng túng.
Chưa kịp để ta gì thêm, Thẩm Ngộ Châu lại hỏi: 'Anh tìm vợ tôi có việc gì?'
Lúc này Hạ Kỳ mới bừng tỉnh. Anh ta không thể tin nổi, lắp bắp hỏi: 'Nguyễn Thời Tri thực sự đã kết hôn? Với ?'
Nụ của Tống Hoa cứng đờ trên khuôn mặt.
Cô liên tục phủ nhận: 'Không thể nào! Chắc chắn không thể! Sao có thể cưới Nguyễn Thời Tri?'
Cô chằm chằm Thẩm Ngộ Châu, một lần nữa xác nhận: 'Anh Ngộ Châu, đang phải không?'
Hạ Kỳ cũng không chịu tin. Anh ta đẩy Thẩm Ngộ Châu định xông vào tìm tôi, Thẩm Ngộ Châu không nhúc nhích, còn Hạ Kỳ thì bị đẩy lùi một bước: 'Không thể nào, Nguyễn Thời Tri không thể kết hôn với , điều này không thể!'
Thẩm Ngộ Châu chẳng buồn đôi co với ta, liền lấy ra từ túi áo hai cuốn sổ đỏ chứng nhận kết hôn.
Sợ Hạ Kỳ giật lấy, còn cẩn thận mở ra: 'Nhìn rõ chưa?
'Nguyễn Thời Tri, vợ tôi, hợp pháp.'
Tống Hoa trừng mắt hai cuốn sổ kết hôn, rồi gào lên đầy tuyệt vọng: 'Sao có thể cưới Nguyễn Thời Tri, sao có thể!'
Hạ Kỳ nhíu mày, khẽ quát: 'Hoa Hoa!'
Nhưng Tống Hoa như không nghe thấy, vẫn liên tục lặp lại câu đó.
Hạ Kỳ lúc này mới tỉnh lại, tiếp tục xông vào: 'Tôi không tin, để tôi gặp Nguyễn Thời Tri, để tôi gặp ấy!'
Tôi lo Thẩm Ngộ Châu một mình không ứng phó nổi, liền bước ra xem hình.
Vừa bước ra khỏi phòng, tôi đã thấy Thẩm Ngộ Châu giơ chân dài, đá Hạ Kỳ văng ra xa.
Rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi trợn tròn mắt.
Cứ thế đơn giản và thô bạo sao?
Thẩm Ngộ Châu quay lại thấy tôi, theo phản xạ, nhanh chóng nhét cuốn sổ kết hôn vào túi.
Tôi cau mày: 'Không phải em đã cất đi rồi sao? Sao còn mang theo?'
Thẩm Ngộ Châu có chút bối rối, không dám tôi: 'Bạn của em nhắn cho bảo phải bảo vệ em, đoán tên họ Hạ sẽ đến.'
Giọng càng lúc càng nhỏ: 'Chẳng phải cách này hiệu quả hơn nhảm với ta sao?'
Hạ Kỳ dường như nghe thấy tiếng tôi, lại bắt đầu gõ cửa: 'Tri Tri! Em kết hôn với Thẩm Ngộ Châu chỉ để khiến hối hận đúng không?'
Tôi đảo mắt, không thèm để ý đến ta.
Chẳng mấy chốc, Hạ Kỳ không còn thời gian để hỏi tôi nữa.
Vì từ ngoài cửa, tôi nghe thấy Tống Hoa hét lên với ta: 'Chẳng phải họ sẽ không bao giờ dính líu gì với nhau sao?
'Tại sao họ lại kết hôn?
'Đều tại , đồ vô dụng, đồ phế vật!'
Hạ Kỳ có vẻ bối rối, vừa dỗ dành vừa kéo Tống Hoa đi.
Tôi và Thẩm Ngộ Châu quay lại phòng theo dõi, cảnh đó qua màn hình.
Thẩm Ngộ Châu lộ vẻ chán nản: 'Cô ta thật sự thích à? Thật kinh khủng.'
Tôi gật đầu đồng .
Bạn thấy sao?