10
Tống Hoa chỉ tay vào Hạ Kỳ đang nằm trên đất: 'Là hắn , tôi không gì cả!'
Gần như cùng lúc, tôi và Thẩm Ngộ Châu đồng loạt đưa điện thoại ra: 'Ở đây có ghi âm, ta đã tự mọi chuyện.'
Sắc mặt Tống Hoa tái nhợt ngay trước mắt chúng tôi.
Khi quay lại khách sạn đã là nửa đêm.
Cuối cùng, tôi cũng hỏi ra điều thắc mắc trong lòng: 'Nếu lúc đó người cứu em là , sao không cho em biết?'
Thẩm Ngộ Châu thở dài, có chút ấm ức: 'Lúc đó đưa em vào bệnh viện xong thì mẹ đột ngột bị bệnh nặng. Anh thấy em đã tạm thời an toàn nên vội về nhà thăm bà.
'Ai ngờ, khi gặp lại em thì thấy em ríu rít chạy theo Hạ Kỳ.
'Lúc đó không biết chuyện giữa ta và Tống Hoa. Nhìn em si mê ta như , chỉ còn cách ra nước ngoài chữa lành vết thương lòng.
'Sau này, khi Linh Sương với rằng giữa Hạ Kỳ và Tống Hoa có gì đó không ổn, vội vã trở về, và ngay khi hạ cánh thì thấy em đang hủy lễ cưới.'
Linh Sương là đã với tôi về việc thấy Hạ Kỳ và Tống Hoa hôn nhau.
Tôi hỏi tiếp: 'Vậy và Tống Hoa có chuyện gì sao?'
Tôi luôn cảm thấy tinh thần của ta không bình thường. Tôi và Thẩm Ngộ Châu rất ít khi tiếp , mà ta lại tôi luôn đeo bám , hoại mối quan hệ của họ.
Thẩm Ngộ Châu ra vẻ đau đầu: 'Chuyện là vào một năm sinh nhật của Hạ Kỳ, ta chắc là đã phải lòng ngay từ lần đầu gặp.
'Từ đó, ngày nào ta cũng bám lấy .'
Anh ra nước ngoài không chỉ vì bị tổn thương khi thấy tôi bên Hạ Kỳ mà còn để trốn tránh sự quấy rầy của Tống Hoa.
Tôi chui vào lòng : 'Chả trách mấy năm không gặp, vừa thấy em đã đòi cướp dâu.'
Hóa ra là kế hoạch từ lâu rồi.
Thẩm Ngộ Châu hừ nhẹ đầy kiêu hãnh: 'Anh vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để chúc phúc thầm lặng rồi.
'Nhưng ai bảo cái tên đó tự chuốc lấy rắc rối.'
Anh cúi đầu hôn tôi: 'Chúng ta vốn là một cặp trời sinh, phối hợp rất ăn ý, cùng bật ghi âm.'
Từ khi Hạ Kỳ xuất hiện, tôi đã thấy có gì đó không ổn và bật ghi âm trên điện thoại.
Ban đầu, tôi không kỳ vọng gì nhiều.
Nhưng không ngờ cả hai người đó càng càng lộ hết ra, cuối cùng tự bán đứng nhau hoàn toàn.
Với những đoạn ghi âm này, trong thời gian ngắn, chắc chắn hai người họ sẽ không thể phiền nữa.
Sau đó, tôi và Thẩm Ngộ Châu mới biết rằng Tống Hoa đã đánh Hạ Kỳ khá nặng.
Mẹ Hạ, sau khi biết hình, vô cùng tức giận. Bà nhận ra mình đã nhận nuôi một kẻ không chỉ lợi dụng con trai mình, mất mặt nhà họ Hạ, mà còn phản bội lại ân của bà bằng cách đánh con trai bà ra nông nỗi đó.
Sau đó, Tống Hoa còn định giả vờ điên để trốn tránh trách nhiệm.
Mẹ Hạ lập tức thể hiện thái độ kiên quyết, tuyên bố không bao giờ tha thứ cho Tống Hoa, thậm chí còn đăng báo cắt đứt quan hệ với ta.
Chưa dừng lại ở đó, bà còn sử dụng thế lực của nhà họ Hạ. Tương lai của Tống Hoa chắc chắn sẽ rất thảm .
Nhìn thấy vẻ tự đắc của Thẩm Ngộ Châu, tôi bỗng nhớ lại những lần trước đây luôn một đằng nghĩ một nẻo, nên quyết định trêu chọc .
Tôi rời khỏi vòng tay , giả vờ định tháo nhẫn: 'Đúng rồi, từng chiếc nhẫn này là mượn của người khác, mau trả lại cho họ đi.'
Vừa tháo một chút, Thẩm Ngộ Châu đã vươn tay kéo nhẫn lại vào ngón tay tôi.
Anh nghiến răng tôi: 'Khi đeo nhẫn em không thấy bên trong có khắc tên viết tắt của chúng ta sao?
'Với lại, mượn của ai mà vừa vặn kích cỡ của em như chứ?'
Tôi giả vờ ngây ngốc: 'Chính miệng đấy.
'Ồ, còn bảo sau khi mọi chuyện xong sẽ ly—'
Chưa kịp hết câu, Thẩm Ngộ Châu đã dùng nụ hôn để chặn lời tôi lại.
Đến khi tôi cảm thấy đôi chân mình nhũn ra, mới chịu buông ra: 'Em gì cũng tin, tối nay...'
Những từ sau đó rất nhỏ, tôi lập tức đẩy ra và định chạy ra ngoài: 'Không chấp nhận!'
Thẩm Ngộ Châu nhanh chóng ôm lấy eo tôi, kéo tôi lại: 'Nghe không rõ.'
Cuối cùng, tôi không còn sức để cắn nữa.
Tôi thề, từ ngày mai sẽ ngủ riêng với Thẩm Ngộ Châu!
Nhưng vừa thề xong, Thẩm Ngộ Châu đã cho tôi biết bằng hành rằng...
Lời , không thể tùy tiện thốt ra.
o(╥﹏╥)o
(***Toàn văn hoàn***)
Bạn thấy sao?