Cuối Tuần Sống Chung [...] – Chương 8

Tôi run rẩy trượt để nghe máy.

“Em đang ở đâu?”

Giọng ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi vang lên, nhẹ nhàng thôi, như tiếng sét giữa trời quang—xé toang thế giới mịt mờ của tôi.

“Quay lại đi.”

Tôi như bị đóng băng, từ từ… từ từ… quay đầu lại.

Chiều tối buông xuống, mây đen sắp vỡ.

Giữa dòng người tấp nập trong cơn gió chiều se lạnh, đứng đó—vẫn là chiếc áo sơ mi đen bị rách tay áo như trong video, người phủ đầy bụi đường, bình yên vô sự, lặng lẽ đứng phía sau tôi.

13

Ngay khoảnh khắc ấy, mọi lớp phòng bị của tôi đều tan vỡ.

Tôi như viên đạn mất kiểm soát, lao thẳng vào vòng tay quen thuộc và ấm áp kia—không một chút do dự.

Tiếng ù tai và cảm giác hoảng loạn đeo bám suốt chặng đường, trong khoảnh khắc ôm chầm lấy , bỗng chốc biến mất như chưa từng tồn tại.

“Anh em sợ muốn chết!” — tôi úp mặt vào ngực , giọng nghẹn lại, mang theo tiếng nức.

Yển Trầm dịu dàng vỗ lưng tôi, không quên tranh thủ pha trò:

“Anh cứ tưởng, nắm trong tay di sản khổng lồ của chồng cũ, rồi từ đó bao nuôi dàn nam mẫu, mới chính là cuộc sống mơ ước của em cơ.”

Trời đất ơi! Đang cảm thì thôi đi, sao cứ phải chọc tức người khác thế hả?!

Tôi hậm hực lấy nước mắt lẫn nước mũi cọ sạch lên cái áo sơ mi đắt tiền đã biết là đặt may riêng của .

“Đúng đó đúng đó! Đến lúc đó em sẽ dẫn dàn nam mẫu ra mộ mở tiệc strip dance!”

“Cho tức chết! Tức chết! Tức chết luôn!”

Yển Trầm bị tôi chọc thành tiếng, tiếng vang trong lồng ngực truyền qua lớp vải mỏng chạm vào mặt tôi — ngưa ngứa, tê tê, ấm áp vô cùng.

Dần dần, tôi cảm thấy tiếng ồn ào của đám đông xung quanh ngày càng rõ hơn, ánh mắt dồn về phía chúng tôi cũng mỗi lúc một nhiều.

“Hay là… về nhà rồi ôm tiếp nha?” — tôi ngượng ngùng đẩy ra, không nhúc nhích.

Yển Trầm nhắm mắt, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, như con mèo ăn vụng cá.

“Thế thì càng tốt, ôm thêm chút nữa. Cho họ cho rõ — ai mới là chính cung.”

Tôi: “…”

Cái tên này, ngày nào cũng chỉ lo mấy trò đấu đá hậu cung phải không?!

Không ngoài dự đoán, tối hôm đó, tên tôi và Yển Trầm cùng xuất hiện trong top 10 hot search, chiếm trọn nửa bảng xếp hạng.

Ảnh ôm nhau ở sân bay lan truyền khắp nơi.

Thậm chí có “phóng viên hiện trường” liều mình trèo lên lan can tầng hai, chụp góc từ trên cao — khoảnh khắc Yển Trầm mặt đầy “chiếm hữu”, ôm tôi không buông, bị bắt lại rõ mồn một.

【Chúc mừng Yển Trầm, sau bao nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng thành công … thú cưng riêng của chị đẹp =))))】 【Ký tên bằng di chúc để lấy danh phận — chiến thuật xứng đáng ghi vào sách giáo khoa.】 【Tôi mới xem clip chuyển chậm, Yển Trầm ôm cứng như keo dính chuột, sợ buông tay phát là vợ chạy mất.】 【OS trong lòng Yển Trầm: chỉ cần tôi còn sống, đám các người mãi mãi chỉ là thiếp!】 【Fan couple từng mắng Nhiễm Chức đâu rồi? Có thấy mặt mình đau không? @Mùa hè của Kiều Mạch】

Tôi lướt đến cuối, suýt nữa tức đến tối sầm mặt.

Quay sang Yển Trầm bên cạnh — đang vui vẻ dùng ảnh ôm nhau của chúng tôi để meme ghép sticker biểu cảm.

Hừm… Đừng bảo là mở tài khoản phụ, tự mình chui vào bình luận điên cuồng nhé?

Đám lời lẽ “mạnh miệng như cọp” này… rất giống phong cách ăn của đấy!!!

14

Đêm yên tĩnh, gió khẽ lay rèm cửa.

Tôi nằm bẹp trên giường, mệt rã rời. Trước mắt là Yển Trầm quỳ một gối xuống, đeo lên ngón tay tôi một chiếc nhẫn kim cương xanh to bằng trái châu nhỏ.

Dưới ánh trăng, viên đá lấp lánh như mặt biển lăn tăn sóng bạc, từ màu sắc đến giác cắt và độ trong suốt — đều đẹp đến không thể bắt bẻ.

Tôi trợn tròn mắt:

“Bự á? Thật hay giả thế?!”

Yển Trầm vừa xoa lưng cho tôi vừa bật thành tiếng:

“Dĩ nhiên là thật. Số cara trùng với ngày sinh của em.”

“Trời đất, sao có người tôi đến mức này chứ?” — tôi lắc đầu , “Lắm lúc em cũng nghi đây là một kiểu ‘lừa đảo ái thế hệ mới’ đó.”

Yển Trầm kéo một lọn tóc tôi lên, đặt hôn nhẹ vào rồi khẽ , mắt sáng lên:

“Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Lần đầu gặp à?

Tôi cố lục lọi ký ức… ở quán cà phê? Không đúng, đó là chàng mối đầu số 8. Trên phim trường? Cũng không phải…

Nhìn vẻ mặt bất lực pha chiều chuộng của Yển Trầm, tôi cuối cùng cũng nhớ ra.

Hồi đó, trong giới có một tấm ảnh “chụp thần sầu trong thang máy kính” của một tiền bối sốt cả mạng xã hội.

Rất nhiều nghệ sĩ đua nhau tái hiện. Tôi cũng không ngoại lệ.

Hôm đó, tôi mặc một chiếc đầm đuôi cá màu champagne lấp lánh, từng lớp sequin ánh lên như cát vàng chảy tràn.

Trước khi thang máy trong suốt khởi , tôi còn đang ngáp ngắn ngáp dài soi gương tô son.

Đột nhiên, có ánh nóng rực như đèn pha quét thẳng lên người, khiến mặt tôi đỏ bừng.

Tôi nghiêng đầu theo bản năng — xuyên qua đám đông chen chúc, ánh mắt tôi va phải… một đôi mắt hổ phách sâu thẳm.

Tim tôi… lỡ một nhịp.

Đó là một người đàn ông vai rộng eo thon, không rõ mặt, chỉ biết… rất cao, rất cao.

Anh ta chẳng hề né tránh gì cả, cứ thế đứng ngây ra đó, xuyên qua đám đông mà thẳng vào tôi.

So với mấy tên biến thái, còn ngốc nghếch hơn cả biến thái…

Nhưng mà thật, cũng khá thú vị đấy chứ.

Lúc ấy tôi nổi máu nghịch, muốn trêu ta một chút.

Vậy là tôi thuận tay lấy thỏi son vừa tô, viết lên mặt kính sạch bóng hai dòng chữ:

【Anh đang tôi qua lớp kính.】

【Hay đang thấy số phận của chính mình?】

Nét cuối cùng vừa kịp khép lại, thang máy đúng lúc khởi , từ từ đi lên.

Anh ta ngẩng đầu lên, tôi cúi đầu xuống.

Một người ngước, một người cúi. Cho đến khi tầm bị những khối bê tông ngăn cách, tất cả hoàn toàn biến mất.

15

“Tch tch tch, hóa ra từ sớm đã ‘tơ tưởng’ đến em rồi hả~”

“Đồ hám sắc!!”

Tôi vừa nhớ lại cảnh cũ, vừa chắc nịch đầy tự tin.

Và thành công khiến Yển Trầm tức đến mức bật .

Anh nhéo mũi tôi, chỉnh lời:

“Không phải ‘tơ tưởng’. Là tiếng sét ái .”

“Tin hay không tùy em, khoảnh khắc đó, thật sự thấy định mệnh.”

“Đó là cảm giác… tim đập dồn dập vì định mệnh đến gần vẫn chưa thể chạm tay vào.”

“Thậm chí cái đồng hồ đo nhịp tim trên tay lúc đó còn báo liên tục ba phút. Trợ lý suýt nữa gọi xe cấp cứu đưa vào viện.”

???!?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...