Tư thế này… không lẽ muốn đánh tôi thật à?!!
Adrenaline lập tức dâng trào, đầu tôi còn chưa kịp xử lý, thì cơ thể đã tự đưa ra phản ứng:
Chạy!
Ai ngờ… trượt chân.
“Bốp!” một tiếng, tôi đạp trúng vũng nước, nước bắn tung toé.
Xong phim. Chưa kịp thoát thân đã nằm xuống đất.
Khi tôi định thần lại thì — Yển Trầm đã như mãnh hổ vồ mồi, bổ nhào tới, đè chặt tôi xuống. Hai tay ta siết lấy đùi tôi như còng sắt, chẳng khác gì khóa người sống.
Anh ta ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp trai từng khiến hàng triệu fan gào thét giờ đây lại đang… dụi dụi vào ống quần tôi, vẻ mặt đầy kiêu hãnh xen chút uất ức.
“Bà xã à, đám người mặt dày cứ bám theo em, đều dọn sạch rồi đó!”
“Có thưởng cho không~?”
???!!!
Tôi trố mắt , không thể tin điều mình vừa nghe thấy.
Anh cái quái gì ?! Không phải cũng là một thành viên danh dự trong cái hội “mối đầu” đó sao?!
Ủa gì đây? Anh gom đủ bảy viên ngọc rồng rồi tự phong chính thất luôn hả?!
Tôi cái tên lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng trước mặt, nuốt nước bọt một cách khó khăn.
“Anh… không giận sao?”
“Có chứ.” – Anh ta gật đầu rất thành thật, ngay lập tức đổi giọng – “Nhưng mất em còn đau hơn.”
“Thế nên, chỉ cần liếm nhanh hơn bọn khác, tụi nó sẽ không đuổi kịp em.”
Trời đất thiên linh địa linh…
Anh còn tự ngộ ra cái đạo lý đó luôn rồi à?! Quá nguy hiểm rồi! Tôi phải chạy! Chạy ngay và luôn!!
Tôi vùng! Tôi rút chân! Tôi…
Không rút nổi.
Yển Trầm siết đùi tôi càng chặt hơn, ánh mắt càng thêm đáng thương.
“Anh trẹo chân rồi, quần cũng ướt nữa. Em không thể bỏ lại như rác ven đường .”
Tôi: “……”
Được rồi rồi! Tôi thua! Về nhà thì về nhà!
Còn tiếp tục giằng co nữa thì ngày mai tôi với lên hẳn trang nhất báo xã hội đen – “Tình cũ truy đuổi nhau trong đêm, kết cục ướt át ngoài sức tưởng tượng”.
9.
Về đến nhà, Yển Trầm nằm ườn ra ghế sofa, rên hừ hừ kêu đau chân, không nhúc nhích.
Tôi vất vả lục tung hộp y tế, cuối cùng cũng lôi ra một miếng dán giảm đau.
Vừa quay đầu lại — suýt nữa mù mắt.
Trước mặt là một cảnh tượng… trắng sáng chói lòa.
Tôi sững người, mặt vô cảm hỏi:
“Anh bị trẹo chân, cởi áo gì?”
“Quyến rũ em đó, không thấy sao?”
Yển Trầm uể oải tựa người lên sofa, khuỷu tay chống đầu, chẳng thèm diễn nữa luôn.
“Anh có nghiên cứu rồi. Đám đàn ông kia ai nấy mặt mũi bình thường, thân hình thì như giá đỗ.”
“Chức Chức à, em rõ ràng phải biết, vừa đẹp trai hơn, lại còn… dùng tốt hơn nữa~”
Câu kết thúc bằng một giọng rù rì mềm mỏng, nhẹ như lông vũ, cào loạn cả trái tim người nghe.
Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng khách đổ xuống, đường viền thắt lưng quần của ta kéo rất thấp, đủ để thấy rõ từng khối cơ bụng bắt đầu từ đường nhân ngư, cùng những đường lõm gồ đầy xương cốt và sức mạnh.
Cái chết người nhất là — ta còn xịt lấp lánh lên cả cơ bụng nữa!!!
Trông như một con búp bê BJD phiên bản giới hạn chế tác thủ công, ánh sáng phản chiếu lấp lánh như đang câu hồn đoạt vía người .
Tôi mất hết thể diện, vô thức… lau khóe miệng như thể vừa chảy nước dãi.
Cái này… sờ hai cái chắc không phạm luật đâu ha?
Chia tay thì chia tay, có ai quy định chia tay rồi không đụng tay đụng chân đâu nhỉ? Hehe~
Ngay lúc tôi định vươn vuốt “ án” thì ta lại bất thình lình quay người, cài hết nút áo, thậm chí còn cài luôn cái nút cổ kiểu học sinh gương mẫu.
“Dụ dỗ hôm nay đến đây thôi.”
“Không thể để em một lần đã ăn sạch sành sanh, rồi lại trở mặt chối bỏ .”
???!!!
Tôi còn đang sửng sốt thì ta đã đứng dậy, khập khiễng bước đi, dáng vẻ vẫn… điển trai chết tiệt.
Rồi trước mắt tôi, ta thản nhiên đưa ngón tay mở khóa căn hộ đối diện bằng dấu vân tay.
“Giờ là hàng xóm mới của em, hoan nghênh gõ cửa bất cứ lúc nào.”
Anh dựa vào khung cửa, một cái đủ khiến cả mạng xã hội đổ sập.
“Anh còn mua sẵn nhiều loại đồng phục lắm. Mỗi lần em qua đều có thể mở một bất ngờ mới.”
Nghĩ gì đó, lại nhếch môi bổ sung:
“À mà nếu gõ đủ 30 lần… sẽ mở khóa phiên bản giới hạn đặc biệt kích thích nha.”
Tôi: “…”
Được rồi, ông đây còn chơi trò “dụ rồi chạy”?
Tự biến mình thành blind box luôn hả?
Tôi, Nhiễm Chức, mà lại dễ dụ kiểu này á?
Hừ! Đừng mơ!!!
…
Một tuần sau.
Tôi chính thức mở khóa các phiên bản: Vest không nội y, sơ mi tay cuốn, cosplay Hồ Ly Nick, trói dây xích cấm dục, và che mặt lạnh lùng trầm mặc…
Xong phim.
Tuy chưa cái gì cụ thể cả… thận tôi — tự dưng yếu yếu một cách khó hiểu.
10.
Show thực tế quay tới tập ba, tôi rốt cuộc cũng đè cái ý nghĩ ngày nào cũng chạy qua đường mở “hộp quà tân lang”.
Hôm đó, tôi khí thế bừng bừng đến hiện trường. Vẫn còn sớm, mọi người trong ê-kíp đang bận rộn chuẩn bị sân khấu và bố trí cảnh quay.
Đi ngang qua khu nghỉ riêng của các diễn viên, một tiếng quát chói tai vang lên như roi quất, khiến bước chân tôi khựng lại.
“Kiều Mạch, não bằng đậu hũ à?!”
“Đã bám người ta còn bám không xong?!!”
ĐỌC TIẾP :
Bạn thấy sao?