5
Tôi lén lút trốn xuống lầu như ăn trộm.
Phòng khách ánh sáng lờ mờ, chỉ có một chiếc đèn ngủ vàng ấm còn sáng ở góc hành lang.
Cả không gian yên tĩnh như tờ.
Tôi thở phào một hơi thật dài, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Vừa mới mở cửa tủ lạnh, định lấy chai nước lạnh để hạ hỏa bằng vật lý, thì một giọng bỗng sát rạt vang lên từ phía sau, vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch như tiếng pháo nổ.
“Còn chưa ngủ à?”
Tôi giật bắn người, suýt nữa vung luôn chai nước ra ngoài.
Quay đầu lại theo phản xạ—Yển Trầm, như một con ma không tiếng , đứng ngay sau lưng tôi từ lúc nào.
Anh ta vừa tắm xong, mặc bộ đồ ngủ lụa màu đen tuyền, cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh sắc nét và một phần ngực rắn chắc. Tóc còn ướt sũng, vài giọt nước nhỏ xuống, mùi hương gỗ ấm áp xen lẫn hơi nước tràn ra bao lấy tôi.
Trước có sói, sau có hổ. Tôi không ở nổi căn biệt thự này nữa rồi!
Tôi bực mình lườm ta một cái: “Đơn giản là mất ngủ, không à?”
Anh ta nghiêm túc gật đầu, rồi bất thình lình cúi người áp sát.
Bóng ta phủ trùm lên tôi, giọng khàn khàn như trộn lẫn mật ong và độc dược, dụ hoặc đến đáng sợ.
“Phòng tôi tắt camera rồi.”
Tim tôi thắt lại.
“Mất ngủ thì đến ngủ với tôi đi.”
“Lên giường rồi, mệt là sẽ ngủ ngon thôi…”
???!!!
Não tôi lập tức shut down.
Livestream! Micro! Tôi còn đang đeo cái mic thu âm ngay trên hông đấy ơi!
Máu tôi phụt một phát dồn hết lên đầu, choáng váng muốn té xỉu.
Tôi luống cuống vươn tay bịt miệng ta lại, tay kia mò mẫm tìm công tắc mic bên hông.
Kết quả, lòng bàn tay bỗng chốc có cảm giác ẩm nóng, mềm mềm.
Tôi: ?????
Tên điên Yển Trầm này… Anh ta liếm lòng bàn tay tôi?!
Eo ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi!!!
Tôi như bị điện giật mà giật mạnh tay lại, mặt đơ như tượng, chỉ biết dồn cả căm hờn lên tay áo ta mà chùi mạnh vào bộ đồ ngủ là biết đắt đỏ kia.
Còn ta thì sao? Nhìn tôi phát điên như , tâm trạng rõ ràng rất tốt!
Anh ta rút cánh tay đang lơ lửng sau eo tôi về, mím môi, khóe miệng cong lên một nụ gian trá.
“Yên tâm, mic tắt giúp rồi.”
Đm!
Anh chơi tôi đúng không?!
Chỉ vì năm xưa tôi đá tới tận mười tám lần, giờ phải ghi hận từng giây từng phút hả?!
“Đồ thần kinh!!!”
Tôi chửi xong định quay đầu bỏ chạy, ai ngờ cổ áo sau gáy bị ta tóm lại kéo giật về.
“Anh rốt cuộc muốn gì?!” – tôi nghiến răng hạ giọng gằn lên.
“Chẳng phải em bị phiền không ngủ à?” – ta tỏ vẻ vô tội, “Anh ở phòng đơn, qua đó ngủ đi.”
Hả? Tốt bụng thế cơ à?
Tôi nheo mắt nghi ngờ ta từ đầu đến chân: “Thế ngủ đâu?”
Khóe môi Yển Trầm cong lên cao hơn nữa.
“Sao thế, xót rồi à? Định mời ngủ chung hả?”
Xéo! Ra đường mà ngủ nhé ông tướng!
Tôi bực mình vùng ra khỏi tay ta, hất mạnh tay, chạy thẳng lên tầng hai, mò đúng phòng của ta, sập cửa lại, trèo lên giường, ôm lấy chăn trùm kín đầu.
Cướp tổ chiếm giường, thao tác một mạch.
Thế giới, cuối cùng cũng im lặng.
Trên bộ chăn ga sấy khô đồng bộ của khách sạn, vẫn còn vương chút mùi nước hoa quen thuộc của Yển Trầm—mùi hương như hoóc-môn đặc trưng của riêng ta, theo từng nhịp thở mà len lỏi vào khoang mũi…
Có chút… quá đà rồi.
6.
Tôi ngủ một giấc mơ màng, trong cơn mơ hồ, cứ ngỡ mình đã quay về phòng ngủ của chính mình.
Rồi giọng léo nhéo của Kiều Mạch lại vang lên bên tai:
“Anh Yển ơi dậy đi~ Làm nhiệm vụ sáng nè!!!”
Ý thức còn chưa kịp khởi , tôi ngơ ngác mở mắt ra—liền đối mặt với một đôi mắt tròn xoe đầy sốc… và cái máy quay cầm tay đang nhấp nháy đèn đỏ trong tay ấy.
Tôi và Kiều Mạch—trong trạng thái đang livestream—mắt to trừng mắt nhỏ.
???!!!
Bình luận livestream im bặt 0.5 giây rồi lập tức bùng nổ.
【A a a a a!!! Cái gì trời?! Tôi không nhầm chứ?!】 【Tại sao Nhiễm Chức lại ở trên giường của Yển Trầm?! Tôi không cho phép chuyện này xảy ra!!!】 【Bảo sao tối qua ta chuyện với Kiều Mạch kiểu chẳng thèm để tâm—thì ra sớm đã nôn nóng trèo lên giường đàn ông?!】 【Trời đất ơi, đang ghi hình show đó! Có ham hố thì cũng biết giữ thể diện chứ!!! Mất mặt chưa kìa!】 【Ờ thì… cũng đừng chỉ chửi phụ nữ. Nam chính cũng chẳng phải dạng vừa—trước thì khóc lóc nhớ mối đầu, sau đã ôm ấp con khác trên giường.】 【Kiều Mạch đáng thương quá đi! Cả đêm trằn trọc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng lấy hết dũng khí đi tìm người ta thì gặp ngay cảnh “bắt gian trên giường”!!!!】
Tôi Kiều Mạch chết đứng tại chỗ, chính mình cũng muốn hóa đá theo.
Mày định hủy show à, con khùng?!! Trước khi mày giật chăn của Yển Trầm, có thể nhấn chuông báo cho tao trước một tiếng không?! Tao sẽ tự nhường giường cho hai người, ok?!
Tôi há miệng, gượng gạo như khóc, đầu óc xoay cuồng tìm lý do:
“Ờm, tôi… tôi hơi bị suy nhược thần kinh.”
Bạn thấy sao?