Quay lại chương 1 :
13
Thì ra vốn không phải kiểu người tính cách ôn hòa, lịch sự như vẫn thể hiện.
Cũng chẳng phải kiểu người ngoan ngoãn không với rượu chè thuốc lá.
Nhưng lại có thể diễn xuất không để lộ lấy một khe hở nào.
Nếu không phải nhờ cái duyên cãi nhau trên mạng, có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ biết người chồng mình cưới là kiểu người như thế nào.
Ngay cả đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy ấy như một câu đố chưa có lời giải.
“Vậy để em hỏi , bình thường có sở thích gì?”
“Anh thích luyện đàn, đọc sách, nghiên cứu công thức nấu ăn.”
Tỷ lệ trùng khớp với tiêu chuẩn chọn đời trước đây của tôi đạt tới 100%.
Trước kia lúc tám chuyện với bè, tôi từng , tôi thích kiểu đàn ông biết chăm lo cho gia đình, tốt nhất là biết nấu ăn, có học thức, và còn biết chơi đàn nữa.
Anh ta đúng thật là “chép bài” từng chữ từng câu, không sai một dấu.
Tôi cảm thấy sẽ không chịu thẳng thắn nữa đâu.
” Kỷ Minh Xuyên, tự nhiên em thấy … thật vô vị.”
14
Cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên sau khi kết hôn.
Trên đường về, tôi không ngồi cùng khoang với .
Nhìn những giọt mưa ngoài cửa sổ kéo dài thành từng vệt, tôi bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp Kỷ Minh Xuyên.
Mỗi một tác, mỗi một nụ của đều vừa vặn đến mức hoàn hảo.
Hoàn hảo đến mức giống như một giấc mơ tôi từng vẽ ra.
Nhưng tôi hiểu rất rõ, người thật sự, không cần phải hoàn hảo.
Yêu một người, không chỉ những điều tốt đẹp của người đó.
Kỷ Minh Xuyên bao giờ mới hiểu rằng, tôi không cần cố gắng diễn trò để tôi vui?
So với việc cố gắng người đàn ông hoàn hảo trong tưởng tượng của tôi, thà rằng giữa chúng tôi có thể thoải mái mắng nhau là đồ đầu đầy cứt còn thật lòng hơn.
Hoàn hồn lại, tôi mở ra khung chat từng khiến tôi nhiều lần nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng chỉ còn lại một cái ảnh đại diện xám xịt, thông báo tài khoản đã bị xóa.
Tôi lướt qua từng tin nhắn cũ, từ những đoạn chửi bới đầy thấp kém, bất ngờ phát hiện ra — thì ra, cũng có lúc ấy than thở vì cuộc sống bức bối.
Ví dụ như: 【Hôm nay vết thương cũ của tôi tái phát, vai đau muốn chết, mà còn không biết điều nữa, tôi sẽ gọi cho lò mổ ngay đấy.】
Nhưng Kỷ Minh Xuyên chưa từng với tôi rằng có vết thương cũ.
Chúng tôi là mối quan hệ gần gũi nhất, mà dường như, ấy chưa từng coi tôi là chỗ dựa thật sự.
15
Mưa lại đổ ào ào.
Tôi ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ bóng lưng người đàn ông vội vã rời đi dưới tầng.
Anh ta vội vã quay lại công ty, gấp đến nỗi không kịp bung dù, thi thoảng còn đưa tay ấn nhẹ vào vai trái.
Tôi nghĩ, vết thương cũ của có lẽ nằm ở chỗ đó.
Buổi chiều, điện thoại vang lên một tiếng “ting”.
Theo phản xạ, tôi mở ứng dụng kia ra.
Từng câu “chào hỏi” hằng ngày như một thói quen máy móc trước đây, bây giờ đã trở thành phản xạ tự nhiên.
Tôi muốn nghiêm túc ngồi lại với Kỷ Minh Xuyên, rõ về tương lai của chúng tôi.
Kim đồng hồ chỉ đến số chín.
Chồng tôi vẫn chưa về nhà.
Tôi gọi một cuộc điện thoại, không ai bắt máy.
Tôi vội vã lấy hai cây dù từ trong phòng tắm, hấp tấp mở cửa bước ra ngoài.
Chân trước vừa bước ra khỏi cửa, mấy tiếng sấm ì ầm đã ập xuống sau lưng.
Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp lại thời tiết khắc nghiệt thế này.
Kỷ Minh Xuyên sao vẫn chưa chịu về nhà?
Trong lòng tôi rối bời, hoàn toàn không để ý đến chỗ lối ra hành lang có người.
Bất giác ngẩng đầu lên, tôi giật mình tới mức thốt ra:
“Má ơi!”
Người đàn ông kia toàn thân ướt sũng, vải áo dính chặt vào da, co gối ngồi trong góc, trông cực kỳ thảm .
Không lẽ Kỷ Minh Xuyên cũng không mang dù, bị mưa xối cho thành ra thế này?
Tôi bước nhanh mấy bước về phía trước, càng càng thấy bộ đồ người đó mặc quen mắt.
Không đúng.
Tôi quay trở lại chỗ cũ, cẩn thận kỹ lần nữa — quả nhiên, chính là Kỷ Minh Xuyên.
“Anh… sao không về nhà ?”
Tôi lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau những giọt nước mưa trên trán .
Người đàn ông ngửa cổ lên, trong hốc mắt dâng đầy nước.
“Bởi vì… sợ sấm sét.”
Tôi ngồi xổm trước mặt , phát hiện cơ thể người đàn ông ấy đang run lên từng chập nhỏ.
“Anh rất hèn nhát… rất nhút nhát… em sẽ không một người như đâu. Anh không muốn để em thấy bộ dạng thế này của .”
Nước mưa lạnh buốt cũng đã thấm ướt quần áo tôi.
Tôi ôm lấy Kỷ Minh Xuyên, một cái ôm không quá ấm áp, tay vỗ nhẹ lưng , dịu dàng an ủi:
“Yêu một người, là phải cả những điều không hoàn hảo của họ.”
“Em không cần phải gồng mình thành hình mẫu em mơ tưởng để đổi lấy của em. Điều đó không công bằng cho cả hai ta.”
16
“Vậy… em định ly hôn với à?”
Kỷ Minh Xuyên níu lấy vạt áo tôi, thấp giọng hỏi.
Bên ngoài, tiếng sấm vẫn ầm ầm, xen lẫn những tia chớp xé ngang bầu trời.
Anh sợ đến mức phát khóc, nước mắt chảy dài xuống gương mặt, rơi từng giọt nặng nề.
Tôi hít sâu một hơi, dùng ngón tay cái lau đi nước mắt nơi khóe mắt :
“Ý em là, cho dù có sợ sấm sét cũng chẳng sao cả, đồ ngốc.”
Bạn thấy sao?