Trước đây tôi còn hơi lo lắng về Lâm Dự, không ngờ lại thẳng thắn và kiên định đến .
Người đàn ông này, tôi gả cho thật không uổng!
Điền Lệ chạy mất.
Đám đông cũng giải tán dần.
Tôi bước đến trước mặt Lâm Dự, tươi:
“Em mua vịt quay thích nhất nè tối nay mình ăn nhé?”
Lâm Dự xoa đầu tôi, dịu dàng :
“Dạo này em vất vả rồi, em nhẫn nhịn vì nhiều lắm. Nhưng bây giờ không cần phải nhịn nữa. Nhà này là của , em muốn ai ở, ai đi là do em quyết. Có vài người… nên bị dọn ra ngoài rồi.”
Tôi :
“Anh chắc chứ?”
“Anh chắc!”
Nghe câu này, tôi hoàn toàn yên tâm ra tay.
Tôi vào nhà gom hết đồ đạc của mẹ kế và hai đứa con bà ta, vứt hết ra ngoài sân.
Lâm cha nghe tin liền hộc tốc chạy về, đứng ngoài cửa chửi rủa Lâm Dự bằng mọi lời lẽ khó nghe nhất.
Chửi chán chửi mệt, thấy Lâm Dự vẫn lạnh như băng, ông ta mới kéo cả đám người rời đi.
Lâm cha đã đưa ra lựa chọn của mình.
Ánh mắt Lâm Dự dần tối lại. Tuy ngoài mặt tỏ ra cứng rắn, thân đâu dễ buông bỏ.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy , vỗ về:
“Em không thể thay thế cha , em sẽ luôn ở bên .”
Không cần thêm gì, tôi cảm nhận vòng tay siết quanh eo mình ngày càng chặt hơn.
Những ngày sau đó, chúng tôi dọn dẹp, sửa sang lại cả căn nhà, từ trong ra ngoài.
Mặc cho khi ra ngoài vẫn bị hàng xóm dòm ngó với đủ ánh mắt đánh giá, chúng tôi không thấy hổ thẹn chút nào với lương tâm.
Cuộc sống cứ thế chầm chậm trôi qua rồi rất nhanh, Lâm Dự đến ngày nhập học.
Tôi cũng tranh thủ gọi một cuộc điện thoại cho chị họ – người đang theo chồng sống trong đơn vị quân đội.
Không ngờ lại nghe tin Hà Quốc Đống đang ôn thi vào trường quân đội.
“Chị ơi, sao chị ? Kiếp trước em bảo ảnh đi thi, ảnh còn mắng em rằng người chẳng biết mấy mặt chữ thì lấy tư cách gì mà bảo người khác!” – Tôi kinh ngạc hỏi.
Chị khúc khích bên kia đầu dây:
“Em với Quốc Đống đúng là oan gia.”
“Thôi đi, cái ‘oan gia’ đó, nghĩ đến thôi em đã muốn chạy 10 cây số để tránh xa rồi!”
“Con bé này, thật ra Quốc Đống rất nghe lời. Chị chỉ bảo với ảnh là muốn lên Bắc Kinh chơi thử một lần, thế là ảnh tự giác bắt đầu ôn thi.
Mỗi ngày chị nấu đồ ăn ngon rồi khen ảnh, thế là ảnh chăm học lắm luôn.”
“Đúng là chỉ có chị mới ! Em thì chắc sách còn chưa kịp đưa đã giận quá mà xé banh rồi!”
“Thôi không nữa, gọi điện tốn tiền lắm. Khi nào hai đứa về tỉnh thành nhớ ghé qua chị còn chuyện muốn bàn.”
Nói xong tôi không chờ chị trả lời mà cúp máy luôn.
Bây giờ Lâm Dự sắp nhập học, Hà Quốc Đống cũng tìm con đường của mình.
Là những người sống lại một lần, tôi và chị sao có thể để bị tụt lại ?
Kiếp trước sống thêm mấy chục năm, chẳng lẽ không tận dụng?
May mắn là Hà Quốc Đống cũng có chí, học hành vài tháng đã đậu vào trường quân đội, dắt theo chị tôi lên tỉnh thành.
Là “người bản địa”, tôi chẳng ngại ngần gì mà kéo chị về nhà tôi ở luôn.
Cái tên lắm chuyện Hà Quốc Đống cũng theo chân qua ở ké.
“Đêm nay em muốn ngủ với chị!” – Vừa về tới nhà, tôi đã kéo chị vào phòng đã dọn dẹp sẵn.
“Không !” – Hai giọng vang lên cùng lúc.
Bị tôi trừng mắt, Lâm Dự lập tức kéo khoá miệng xuống, gượng:
“Được hết, vợ vui là .”
Hà Quốc Đống thì nhất quyết không chịu:
“Không bàn cãi gì hết! Vợ tôi mà ngủ với em thì lỡ bị em đá trúng lúc ngủ thì sao? Em là hoang dã mà!”
Vừa hắn vừa tới kéo tay chị tôi.
“Anh ai hoang dã hả? Nhìn đi, đen như cục than, trông như con gấu đen biết đi ấy!” – Tôi giận đến mức nghiến răng ken két, định lao vào thì bị Lâm Dự vội giữ lại.
Chị tôi vội đứng giữa can ngăn.
“Em với Huệ Trư lâu lắm rồi không chuyện, chỉ một đêm thôi mà, không?” – Chị vừa vừa lắc nhẹ tay Hà Quốc Đống, mặt đỏ ửng.
Tôi không dám tin vào mắt mình – tôi vừa thấy một tia ngượng ngùng trên cái bản mặt đen sì của Hà Quốc Đống?
Mắt tôi gần đây có vấn đề à?
“Chỉ đêm nay thôi đấy, không thì ngủ không nổi đâu.” – Nói xong còn quay sang liếc chúng tôi bằng ánh mắt đầy khinh thường.
Lâm Dự chỉ biết gượng, gãi đầu gãi tai.
Cuối cùng cũng về phòng với chị, tôi vui vẻ ôm chị thủ thỉ:
“Chị, một năm qua chị sống thế nào?”
“Là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong hai kiếp người của chị. Còn em?”
“Em cũng .” – Hai chị em nhau, rạng rỡ.
Bạn thấy sao?