Cưới Nhầm Một Lần [...] – Chương 6

__________

Nghe đến đây, mắt Lưu Tú Lệ bỗng sáng rực. Thấy ông Lâm đang mình dò xét, bà ta vội nhào tới, cầm tay ông ta, dịu dàng :

“Anh Kiến Quốc, bao nhiêu năm qua còn không hiểu con người em sao? Trong lòng em chỉ có mình thôi mà…”

Nhìn người đàn bà lớn tuổi mà còn cố tỏ ra đáng trước mặt mình, tôi rùng mình, tay nổi hết da gà.

Lâm Dự chậm rãi một câu:

“Thấy ghê rồi chứ gì? Về phòng ngủ thôi.”

Anh chẳng buồn liếc hai người đang cứng đơ tại chỗ, nắm tay tôi kéo thẳng về phòng.

Trước khi đóng cửa, lạnh giọng để lại một câu:

“Nếu ngày mai tôi còn thấy bà và con trai bà trong nhà này, tôi không dám chắc mình sẽ ra chuyện gì đâu.”

Hôm sau, hai đứa tôi ngủ một mạch đến khi trời sáng hẳn.

Không ngờ vừa bước ra khỏi phòng, không chỉ thấy Lưu Tú Lệ mà còn cả… Điền Lệ.

“Lâm Dự à, người một nhà với nhau, đừng để chuyện hôm qua mất vui.

À mà đây là Điền Lệ, mọi người quen nhau cả rồi nhỉ? Nói ra thì tôi với ba của nó cũng có chút họ hàng xa.

Lần này con bé về tỉnh thành, biết cậu đỗ đại học tốt, nên muốn học hỏi kinh nghiệm thi cử.

Nhưng con mà, ngại không dám mở lời, nên tôi dắt nó đến gặp cậu luôn cho tiện.” – Lưu Tú Lệ vừa , vừa kéo Điền Lệ ra đứng trước mặt Lâm Dự, mặt mày đầy thân thiết.

Tôi chằm chằm Điền Lệ, không ngờ ta lại còn dây mơ rễ má với nhà này.

Chị họ tôi không nhắc vụ này bao giờ.

Tôi quay sang Lâm Dự, trông cũng có vẻ bất ngờ không kém.

Nhưng đúng là Điền Lệ như oan hồn bám riết, đi đâu cũng theo.

Cô ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc với Lâm Dự.

Chưa kịp tôi lên tiếng, Lâm Dự đã vào phòng lấy ra mấy quyển sách ném cho Điền Lệ:

“Đây là kinh nghiệm của tôi, đều nằm trong sách cả. Muốn thi đại học thì đọc hết mấy cuốn này đi.”

Điền Lệ đón lấy sách, có vẻ muốn gì đó lại thôi.

Rồi ta cắn môi về phía Lưu Tú Lệ.

Lưu Tú Lệ hiểu ý, vội lên tiếng tiếp lời:

“Ây da, chỉ đọc sách thì sao hiệu quả bằng người dạy trực tiếp . Thế này đi, con dâu à, con đi chợ với mẹ, để Lâm Dự ở nhà hướng dẫn cho Điền Lệ nhé…”

Gì cơ?

Tôi với bà ta đi chợ, để chừa không gian riêng cho Lâm Dự với Điền Lệ?

Bà ta coi tôi là đồ ngốc à?

Nói xong Lưu Tú Lệ còn định kéo tay tôi ra khỏi nhà.

Tôi lập tức giật mạnh tay lại, hất bà ta ra.

Cùng lúc đó, Lâm Dự cũng chủ bước nhanh ra cửa, vừa đi vừa :

“Huệ Trư, chắc em đói rồi nhỉ? Anh ra ngoài mua bữa sáng cho em.”

Rõ ràng là cũng thừa hiểu mọi chuyện, nên chủ tránh xa rắc rối.

Lâm Dự đi rồi.

Chỉ còn lại Điền Lệ và Lưu Tú Lệ đứng nhau.

Tôi Điền Lệ lạnh lùng :

“Sách có rồi đấy, còn chưa đi à?”

Điền Lệ cắn môi, uất ức ôm sách bỏ đi.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự mặt dày của ta.

Chưa đến mấy ngày sau, ta lại mò tới nhà.

Lúc đó tôi không có ở nhà.

Tôi xách theo một con vịt quay vừa vào đến cửa thì đã nghe thấy trong nhà có tiếng Lâm Dự hét to:

“Mọi người mau lại xem! Trong phòng tôi có một không mặc đồ!”

Chỉ chốc lát, hàng xóm láng giềng bu lại đông nghịt.

Tôi đứng ở phía sau đám đông, thấy Điền Lệ khoác mỗi cái chăn, mặt đỏ bừng xấu hổ, chạy ra từ phòng của Lâm Dự.

“Ơ tôi biết con bé này, con ông Tiền cựu chiến binh ở hẻm Thuỷ Thu.”

“Mà ta ? Lâm Dự có vợ rồi mà, còn là chưa chồng, sao lại lột đồ chui lên giường người ta chứ?”

“Còn gì nữa, chắc mê trai quá rồi. Tiếc là người ta vợ như mạng, có thèm ngó ngàng gì đâu.”

Nghe tiếng bàn tán xôn xao, mặt Điền Lệ gần như muốn độn thổ.

Cô ta khóc đỏ mắt, Lâm Dự :

Lâm Dự, sao lại đối xử với em như ? Chẳng lẽ không hiểu em thích đến mức nào sao?”

Lâm Dự lạnh mặt, thẳng thắn đáp:

“Xin lỗi, đời này tôi chỉ mỗi vợ tôi. Trong lòng tôi, chẳng ai có thể thay thế ấy.”

Nước mắt Điền Lệ rơi lộp bộp.

“Được, rồi, tôi hiểu rồi.”

Rồi ta quay sang lườm Lưu Tú Lệ đang núp trong đám đông xem trò vui:

“Tất cả đều do bà với cái ý tưởng ngu ngốc đó!”

Nói xong, ta quấn chăn, chạy mất.

Thời này danh tiếng của con là quan trọng nhất. Một màn như thế này, chắc chắn danh tiết của Điền Lệ đã mất sạch.

Từ nay về sau, chắc ta cũng không dám bám lấy Lâm Dự nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...