Vì tôi biết đời người ngắn ngủi,
sống là phải tự tại thuận theo lòng mình thì mới không khổ.
Vì thế tôi thẳng thắn, giọng kiên định:
“Muốn chứ, sao lại không? Thế giới sớm muộn cũng diệt vong,
chuyện chúng ta có thể là không để lại tiếc nuối, sao phải kiềm chế cảm?”
“Người cố chấp luôn cần một người không thể rời bỏ.
Chúc mừng em chính là người đó.
Hãy thử em đi, không?”
Tôi cứ nghĩ sau khi ra những lời này,
Phó Dực Thâm sẽ cảm mà tiến lại gần tôi hơn.
Đáng tiếc… tôi đã sai.
Từ sau hôm đó,hắn vẫn đối xử với tôi bằng ánh mắt xa cách như cũ.
Không sao cả.
Dù gì… tôi cũng biết khóc.
Mà chỉ cần tôi khóc, hắn sẽ dỗ.
Vì , cuộc sống hiện tại của tôi có thể tóm gọn trong ba từ:
ăn cơm – ngủ – Phó Dực Thâm quỳ.
15
Lại đến ngày khám thai định kỳ.
Mỗi lần đi khám, tôi đều nơm nớp lo sợ, sợ con phát triển không tốt.
Lần này cũng không khác…
mặc dù bác sĩ đưa cho tôi một bản báo cáo sức khỏe hoàn hảo của thai nhi,
trái tim vẫn cứ bất an.
Giác quan thứ sáu của tôi đang gào thét sắp có chuyện lớn xảy ra.
Đúng như dự cảm.
Đến xế chiều, những dòng bình luận lơ lửng im lặng suốt bao lâu lại đột ngột trỗi dậy:
【Nữ chính đã ra sân rồi!】
【Chào mừng nữ vương trở lại!】
【Cuối cùng cũng đến, xem nữ phụ còn hống hách bao lâu nữa!】
【Nữ phụ à, chờ đó mà bị nam chính vứt bỏ đi nhé!】
Ngay lúc ấy cánh cửa lớn bị đẩy mở ra.
Một người phụ nữ xông vào, giọng thánh thót vang lên:
“A Thâm, em về rồi!”
Toàn thân ta như tỏa ra ánh sáng chói lòa,
khí chất cứ như con cưng của thiên mệnh.
Chắc chắn rồi. Nữ chính Lâm Nhiễm Nhiễm.
Phó Dực Thâm sầm mặt, trước tiên liếc phản ứng của tôi, rồi mới quay đầu về phía cửa.
Hắn đưa tay che chắn tôi lại, giọng trầm thấp:
“Đừng sợ, sẽ xử lý.”
Người phụ nữ mặc váy trắng khóc đến hoa lê đẫm mưa,
trên mặt là niềm vui sướng như vừa thoát khỏi khổ nạn:
“A Thâm, em nhớ lắm… Anh không nhận ra em sao?”
Cách gọi thân mật ấy khiến tôi nghẹt thở trong giây lát.
Một cảm giác bất an lan ra khắp cơ thể.
Nếu đúng như lời bình luận,
rằng nam chính chỉ cần gặp lại nữ chính là sẽ ngay không chần chừ…
Vậy thì tôi và đứa bé này sẽ đi đâu, về đâu?
Nếu như…
Bỗng một tràng chửi thề cắt ngang dòng suy nghĩ rối rắm của tôi:
“Con mẹ nó mày là ai?! Tin tao đánh chết mày không?!”
Tôi tưởng tai mình có vấn đề.
Không dám tin cái câu bậy bạ đó là do Phó Dực Thâm thốt ra!
“A Thâm, em là Nhiễm Nhiễm mà, em mới là vợ định mệnh của !”
“Có bệnh thì đi khám thú y, phát điên gì trong nhà tao?
Dọa vợ tao rồi đấy!
Bảo vệ đâu, tống con điên này ra ngoài!”
Lâm Nhiễm Nhiễm không tin nổi hắn lại tuyệt như ,
vẫn lải nhải kể khổ, mong thương .
Ai ngờ Phó Dực Thâm không hề mềm lòng, thậm chí còn với bảo vệ:
“Quăng càng xa càng tốt.”
Tôi ngơ ngác đứng hết một màn siêu kịch tính,
hoàn toàn không nên lời.
Phó Dực Thâm giơ tay ra hiệu,
quản gia Lưu hiểu ý lấy ra một cái bàn giặt đồ, đặt trước mặt hắn.
Hắn rất chi là thành thục mà quỳ xuống.
“Anh không quen biết ta. Giận nhiều không tốt cho con.
Anh quỳ rồi, đừng giận nữa không?”
Ánh mắt hắn tôi như một chó lớn vừa phạm lỗi,
đang cầu xin chủ nhân đừng vứt bỏ mình.
Bình luận bùng nổ hoàn toàn:
【Cô ấy thế nào mà biến một tổng tài bá đạo thành thế này trời?!】
【Xin trả tiền học, cầu chị chia sẻ bí kíp huấn luyện!】
Nhưng rất nhanh, chúng lại trở về quỹ đạo cũ, như chưa có gì xảy ra:
【Không thể nào. Thiết lập nhân vật không thể lệch khỏi kịch bản chính .】
【Nữ phụ đừng mừng vội, nam chính sớm muộn gì cũng sẽ lại nữ chính thôi.】
16
Cơn trò hề vẫn chưa kết thúc.
Ngày hôm sau, tin “thật giả thiên kim nhà họ Phương” liền leo thẳng lên hot search.
Không sai Tôi, Phương Thập Vận, mới là giả thiên kim bị ôm nhầm từ nhỏ.
Còn Lâm Nhiễm Nhiễm, không, Phương Nhiễm Nhiễm mới là thiên kim thật sự của nhà họ Phương.
Đến nước này thì tôi hoàn toàn tin chắc:
thế giới này chính là một quyển tiểu thuyết ngôn cẩu huyết.
Sáng sớm hôm đó mẹ của Phó Dực Thâm, người chưa từng xuất hiện kể từ khi chúng tôi kết hôn,
đột nhiên đích thân đến nhà.
Phía sau bà ta, chính là Phương Nhiễm Nhiễm đang vênh váo đắc ý.
“Nhà họ Phó chúng ta đâu phải là cái nơi ai cũng vào ,
chỉ có Nhiễm Nhiễm mới xứng con dâu tôi.”
Bà Phó vừa mở miệng đã chuẩn không cần chỉnh hình tượng “ác bà mẹ chồng”.
Khó trách hôm trước tôi bảo muốn đến nhà thăm hỏi,
Phó Dực Thâm lại từ chối, còn :
“Anh sợ em chịu ấm ức, đến lúc đó lại khóc thì còn phải dỗ.”
Sau lưng bà ta, Phương Nhiễm Nhiễm cắn môi giả bộ đáng thương:
“Chị à, bây giờ chị đang mang thai, cần người chăm sóc,
em… em chỉ muốn giúp chị thôi, không cướp Phó đâu.”
Mùi “trà xanh nồng nặc xông thẳng lên não, xanh đến mức sặc cả trời.
Phó mẫu lại tiếp lời:
“Nếu con không cho Nhiễm Nhiễm dọn vào ở, thì mẹ chết cho con xem!”
Không biết Phương Nhiễm Nhiễm cho mẹ Phó ăn bùa mê thuốc lú gì,
mà giờ bà ấy quyết liệt như thể bị tẩy não.
Phó Dực Thâm nghe xong, chỉ thản nhiên đáp:
“Được, dọn vào luôn đi.”
Bình luận trôi lơ lửng lập tức sôi sục:
【Thấy chưa, nam chính bắt đầu thay lòng đổi dạ rồi kìa!】
【Nữ phụ mãi mãi chỉ là nữ phụ, sao sánh với một góc áo của nữ chính!】
【Chỉ cần nữ chính ngoắc tay, nam chính sẽ lập tức chạy theo như chó con thôi!】
Nhưng không hiểu vì sao,
khi nghe Phó Dực Thâm đồng ý cho Phương Nhiễm Nhiễm dọn vào nhà…
trong lòng tôi chẳng gợn chút sóng, thậm chí còn thấy buồn .
Vì tôi biết ấy có sắp xếp riêng.
Và quả nhiên, mọi chuyện… đúng như tôi dự đoán.
“Căn biệt thự bên bờ biển mà em thích, đã mua rồi.
Ban đầu định để dành quà sinh nhật cho em, … xem ra, giờ phải dọn vào ở trước thôi.”
Không thèm quan tâm đến gương mặt đen như đáy nồi của mẹ Phó và Phương Nhiễm Nhiễm, cũng mặc kệ đám bình luận bị vả sưng mặt,
tôi vui sướng hét toáng lên, nhào thẳng vào lòng :
“Thật á?!”
Ngay lúc ấy tôi bất chợt nghe thấy một giọng cơ giới lạnh lẽo,
tựa như đang chuyện… với Lâm Nhiễm Nhiễm.
【Vô dụng.】
【Cho một cơ hội cuối cùng nếu lần này còn không công lược nam chính, thì kẻ biến mất sẽ là .】
【Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ… tôi sẽ khiến ta biến mất.】
Giọng vang lên rất mơ hồ,
như có như không khiến tôi nhất thời tưởng mình nghe nhầm.
Nên… tôi cũng không để tâm quá nhiều.
Chỉ là… linh cảm mách bảo: trò chơi này… đang bước vào hồi gay cấn nhất.
17
Để tôi có thể an tâm dưỡng thai,
Phó Dực Thâm đưa tôi đến một căn biệt thự ẩn mình, kín đáo hơn trước.
Bên trong lẫn bên ngoài đều có vệ sĩ túc trực nghiêm ngặt,
một con ruồi cũng khó lọt vào.
Tôi cũng cực kỳ cẩn trọng.
Chỉ cần ra khỏi cửa, luôn tuân thủ lời dặn, mang theo vài vệ sĩ.
Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp khả năng của Phương Nhiễm Nhiễm.
Không biết bằng cách nào, ta lại biết rõ thời gian và địa điểm khám thai của tôi.
Còn giả dạng thành bác sĩ, bắt cóc tôi ngay tại chỗ.
Vừa đe dọa bằng dao ép tôi lên xe,
việc đầu tiên ta là giật điện thoại của tôi ném đi,
không để Phó Dực Thâm định vị vị trí.
Nhưng ta lại quên mất một điều:
Mỗi món trang sức trên người tôi,
đều Phó Dực Thâm gắn định vị.
Chỉ cần tôi rời khỏi lộ trình cho phép,
điện thoại ấy sẽ lập tức báo .
Tôi chỉ cần… giữ vững bình tĩnh, câu giờ đợi tới.
Xe chạy một mạch về hướng nam,
cuối cùng dừng lại tại một nhà máy bỏ hoang heo hút.
Cảnh tượng chẳng khác gì mấy bộ phim bắt cóc.
Trong nhà máy trống trơn chỉ có một cái ghế.
Cô ta bảo tôi ngồi xuống, rồi dùng dây thừng trói tôi lại.
Tôi để ý thấy khi quấn dây, ta rất cẩn thận tránh phần bụng tôi.
Điều đó chứng tỏ… trong lòng ta vẫn còn chút lương tâm, chưa đến mức máu lạnh tuyệt đối.
Tôi tò mò hỏi:
“Tại sao nhất định phải loại bỏ tôi?
Chuyện cảm chẳng thể cưỡng cầu.
Cô có thể xin ấy tiền, sống cuộc đời sung túc mà, không tốt hơn sao?”
Không biết tôi vô đụng trúng dây thần kinh nào,
đồng tử ta co rút,
rút dao ra kề sát cổ tôi, lạnh lùng :
“Không tốt.
Chút nào cũng không tốt.”
Tôi cố gắng trấn an bản thân trong lòng: phải bình tĩnh, mình phải sống, đợi Phó Dực Thâm đến.
Tôi :
“Bây giờ là xã hội pháp trị rồi, nếu tôi chết, cũng không thoát đâu.”
Cô ta khinh:
“Kệ nó, tôi là nữ chính, tôi là .”
…Tôi cạn lời.
Rõ ràng, ta đã quyết tâm kẻ phản diện ngoài vòng pháp luật.
Tôi run giọng hỏi:
“Tôi… vẫn còn cơ hội sống không?”
Phương Nhiễm Nhiễm khẽ lắc đầu, bật điên dại:
“Nếu ban đầu nghe lời bình luận, tránh xa Phó Dực Thâm,
có lẽ tôi còn tha cho một mạng.
Nhưng giờ thì không còn nữa.
Tôi đã công lược ta 26 lần, lần nào cũng thất bại, đều tại .
Dựa vào đâu lại giành của ta chứ?
Bây giờ là cơ hội cuối cùng.
Không phải chết thì là tôi chết.
Vậy nên nhất định phải chết.”
Bạn thấy sao?