Cưới Hay Là Chạy – Chương 3

Tôi thấy lập tức chuyển sang tỏ vẻ yếu đuối,

hắn chớp mắt long lanh:

“Ôm em một cái… không?”

“Yếu đuối như thế à?”

Miệng thì chê bai như , tay hắn đã rất thành thục vươn ra ôm lấy tôi vào lòng.

Bình luận trôi lơ lửng hoàn toàn sụp đổ:

【Đừng ôm ta mà!】

【Buông ra đi nam chính! Cô ta không xứng đáng!】

【Cô ta đang lợi dụng đứa bé, tỉnh lại đi!】

【Bạch nguyệt quang khóc rồi, nữ chính còn chưa ra sân kìa!!!】

Tôi lặng lẽ cong khóe môi,

trong lòng âm thầm giơ ngón cái cho chính mình:

“Diễn xuất xuất thần, chọc tức đám bình luận… cũng tính là một dạng thành tựu.”

9

Thật ra tôi chỉ muốn ôm một cái thôi.

Vừa để chọc tức đám bình luận,

vừa nhân cơ hội… tăng tiến độ cảm.

Nhưng Phó Dực Thâm lại hiểu lầm.

Hắn không chỉ ôm tôi,

mà còn bế tôi vào nhà tắm đánh răng,

rồi ngồi xuống bàn ăn,

từ đầu tới cuối không để chân tôi chạm đất lấy một lần.

Quản gia và bác giúp việc lại nhau đầy ẩn ý.

Tôi lập tức thấy… có gì đó không lành.

“Tiên sinh và phu nhân đúng là ân ái thật đấy.”

“Lâu lắm rồi mới thấy thiếu gia vui vẻ như thế này.”

“Tôi chưa từng thấy tiên sinh quan tâm ai đến .”

“Uầy uầy, cưng quá đi mất!”

???

Tôi nghi ngờ mắt mình có vấn đề.

Phó Dực Thâm mặt lạnh như tiền suốt cả quá trình,

bộ mấy người kia kiểu gì mà thấy hắn “vui vẻ”?

Mà… thôi cũng đúng.

Hắn đang quan tâm đứa bé trong bụng tôi, chứ không phải tôi.

Tôi không để tâm.

Không phải tôi? Không sao.

Tôi sẽ khiến nó biến thành tôi.

Tôi lập tức đổi sang gương mặt e lệ:

“Chồng à, thấy đúng không?”

“Im lặng ăn cơm.”

Nhưng tôi vẫn rất nhạy bén nhận ra vành tai của Phó Dực Thâm ửng đỏ.

Đến lúc gần ăn xong, hắn đột ngột lên tiếng, giọng trầm ổn:

“Tôi đến công ty đây.”

Tôi lập tức phát huy hết “giá trị cảm ”:

“Chồng giỏi quá! Em và em bé sẽ đợi về, nhớ về sớm nha~”

Hắn đứng dậy bước đi, hình như chợt nhớ ra gì đó,

liền quay lại.

Vẫn là chất giọng nhàn nhạt, xa cách:

“Giờ thai còn chưa ổn định, đừng đi lung tung một mình.

Nếu muốn ra ngoài, để dì Vương hoặc quản gia Lưu đi cùng.

Có chuyện gì lập tức gọi cho tôi.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu:

“Biết rồi mà~”

Dì Vương đứng bên cạnh, nở nụ hiền hậu:

“Lâu lắm rồi mới nghe tiên sinh … nhiều chữ đến đấy.”

11

Quả nhiên giống như dì giúp việc và quản gia đã đang vào mùa xuân,

hoa hồng tỉ muội nở rộ rực rỡ, vừa đã biết là ai đó dày công chăm sóc.

Vậy nên… bức tường hoa hồng này thực sự là trồng vì nữ chính sao?

Dù sao thì… không thể nào là vì tôi.

Bởi lúc đó, giữa tôi và Phó Dực Thâm căn bản chẳng quen thân là bao.

…Mà giờ thì, cũng chẳng thân hơn là mấy.

Chua chát quá. Không biết là dạ dày đang cồn cào, hay là trái tim đang nhói lên nữa.

Nhưng tôi là ai cơ chứ?

Tôi là đại sư phản tiêu cực, vô địch trong giới dọn dẹp cảm !

Tôi lập tức rút điện thoại trong túi ra, gửi tin nhắn cho Phó Dực Thâm:

【Bảo bối nhớ rồi, về ngay đi~】

Hắn trả lời ngay lập tức:

【Sắp về đến nhà.】

Tôi chẳng biết đã chờ bao lâu,

chỉ biết sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân.

Tôi nghĩ bụng chắc là Phó Dực Thâm về rồi,

vội vàng xoay người, đầy mong chờ.

Kết quả là… vừa thấy mặt người đó, nụ trên môi tôi đông cứng lại.

“Thập Vận, sai rồi!”

Phó Thượng Trạch vội vã bước đến, vẻ mặt đầy hối lỗi.

Tôi lập tức lùi về sau, từng bước một.

“Anh không phải sai rồi, mà là bệnh nặng luôn rồi.”

“Anh bằng lòng kết hôn với em.”

Cái vẻ điên cuồng của hắn khiến tôi hơi sợ.

Tôi nghiêm túc đáp lời:

“Tôi đã đăng ký kết hôn với rồi.”

Tôi tưởng sau khi nghe , Phó Thượng Trạch sẽ vì nể mặt mình mà tự biết đường rút lui.

Ai ngờ hắn như bị đâm vào tim, điên cuồng nắm chặt lấy tay tôi:

“Đừng nữa! Sao tôi có thể cưới em ?

Ai mà không biết ngoài người trong lòng, tôi căn bản không cho bất kỳ con nào đến gần!”

Từ khóe mắt, tôi liếc thấy một bóng dáng cao lớn đứng cách đó không xa,

cả người toát lên hơi thở lạnh buốt đến rợn người.

Bình luận lơ lửng lập tức nhảy lên kích :

【Mau lên! Nói với nam chính là thích cháu trai hắn đi!】

【Nữ phụ với nam phụ mới là định mệnh trời định! Đi với nam phụ thôi!】

【Giờ là cơ hội tốt nhất để bỏ chạy đó, giữ mạng quan trọng hơn !】

Tôi liếc Phó Thượng Trạch một cái đầy khinh bỉ,

rồi ngay lập tức chuyển ánh mắt về phía Phó Dực Thâm,

biểu cảm chuyển sang ủy khuất trong một giây,

giọng như sắp bật khóc:

“Chồng ơi… có người muốn đào góc tường nhà này…”

12

Phó Thượng Trạch mở to mắt, con ngươi run rẩy,

liên tục qua lại giữa tôi và Phó Dực Thâm, lắp bắp:

“Chú… ấy… các người…”

Phó Dực Thâm không một lời,

chỉ sải bước đến bên tôi, nắm lấy tay tôi,

giơ lên cao một cách đầy công khai và dứt khoát.

Tuyên bố chủ quyền rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.

“Cô ấy là vợ tôi.

Cháu nên gọi ấy một tiếng ‘thím nhỏ’.”

“Nhưng ấy vốn là vị hôn thê của cháu mà! Chú sao có thể cướp người cháu chứ!”

Hắn mà cũng không thấy nhục à?

Chính hắn là người đứng giữa lễ đính hôn mà tuyên bố đời này chỉ “bạch nguyệt quang”,

thế mà giờ còn quay lại trách người ta cướp người?

Phó Dực Thâm chẳng thèm giảng đạo lý,

trực tiếp ra lệnh bằng giọng điệu kẻ bề trên, không cho từ chối:

“Biến về nhà. Không thì tôi cắt thẻ.”

Tay Phó Thượng Trạch run lên không kiểm soát ,

trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Rất biết điều mà cúi đầu, răm rắp đáp:

“Dạ… biết rồi . Cháu đi ngay.”

Nhưng hắn vừa đi vài bước, lại đột ngột quay đầu.

Ánh mắt đầy không cam lòng:

“Dù hai người đã kết hôn, vẫn có thể ly hôn.

Cháu sẽ không từ bỏ việc giành lại Thập Vận đâu!”

Yêu càng không có lại càng điên cuồng?

Không, tôi thấy rõ là… hắn cố chuyện để hành tôi.

13

Không biết Phó Dực Thâm có thật sự để tâm đến câu cuối cùng của Phó Thượng Trạch hay không…

Nhưng hôm sau hắn dọn luôn đống hợp đồng về nhà.

Chuyển sang việc tại gia.

Tôi ở đâu, hắn ở đó.

24 giờ bị giám sát đúng theo nghĩa đen.

Tuy là ở bên nhau nhiều thì dễ thân thiết hơn,

đến ngày thứ mười sống trong trạng thái “bất ly bất xả” này,

tôi hoàn toàn sụp đổ.

Khóc không ra hơi, nức nở như một đứa trẻ:

“Hu hu hu… suốt ngày dán mắt vào em như , có phải nghi ngờ em không?”

Phó Dực Thâm thở dài một hơi,

giọng bất ngờ… dịu dàng đến lạ thường:

“Không phải nghi ngờ.”

Nhưng tôi chủ bật chế độ điếc, không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào.

Hắn hỏi:

“Vậy phải sao, em mới không khóc nữa?”

Câu hỏi rất hay.

Tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn mà khóc lóc,

tôi bỗng nhớ đến cái trend “biến hình mở chân” đang hot gần đây.

Hôm nay Phó Dực Thâm mặc áo gile đen,

áo sơ mi trắng bó sát khiến cơ ngực càng thêm nổi bật,

bụng sáu múi cũng lấp ló rõ ràng.

Trời ơi, đúng kiểu trong video luôn.

Một ý tưởng… vừa điên rồ vừa không đứng đắn chợt nảy lên trong đầu tôi.

“Quỳ… quỳ xuống?”

Không khí đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Ngay sau đó, hắn đáp:

“Được.”

Nhưng không hiểu sao, tôi lại chẳng thấy vui vẻ gì cả.

Vì tôi biết rất rõ… vị trí của mình trong lòng hắn.

Chấp nhận để tôi tùy tiện giở trò,

đa phần… là vì cái thai.

Tôi không cam lòng, nhỏ giọng hỏi:

“Tại sao lại đồng ý?”

Hắn trả lời:

“Cảm dao quá mạnh… không tốt cho đứa bé.”

…Thôi .

Tôi tự mình lên kế hoạch cưa đổ ta cũng .

Vì đứa bé không tốt, thì chính là vì tôi không tốt.

Kết luận: Anh ấy rất quan tâm tôi.

14

Ánh đèn mờ ảo, bầu không khí dần trở nên mập mờ ám muội.

Phó Dực Thâm vẫn thẳng lưng, quỳ gối trước mặt tôi.

Tôi rút thắt lưng của hắn ra,

trói tay hắn lại, khiến hắn chỉ có thể để mặc tôi muốn gì thì .

Mũi gần kề mũi, môi gần kề môi.

Khi khoảng cách gần đến sắp chạm,

tôi lại cố né tránh,

thấy rõ yết hầu hắn khẽ trượt lên trượt xuống.

“Chồng à…

Tại sao em luôn cảm thấy lúc nào cũng giữ một khoảng cách với em thế?”

“Anh em không?”

Phó Dực Thâm né tránh ánh mắt tôi,

giọng không chút do dự:

“Không .”

Tôi biết mà.

Nhưng tôi không tin.

Tay tôi bắt đầu lướt dọc cơ thể hắn, từng tác ngày càng táo bạo.

“Nếu không em, sao lại để mặc em bậy như ?”

Cơ thể hắn cứng lại,

gương mặt vẫn nghiêm túc như cũ,

chỉ là trong giọng … có chút bất đắc dĩ:

“Nếu , chỉ cần chúng ta nhau… thế giới sẽ hủy diệt,

em còn muốn em không?”

Tôi thật sự không hiểu câu này có ẩn ý gì.

Cũng chẳng rảnh mà đi đoán.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...