Cưới Bố Chồng Để [...] – Chương 6

Quay lại chương 1 :

Giọng ấy khiến mặt tôi lại nóng bừng lên — tôi lập tức quay đầu đi, không dám thẳng:

“Vậy… em đi nhé?”

Lâm Tông Trạch nghiêng người qua giúp tôi tháo dây an toàn. Trong lúc sát gần tai tôi, còn thấp giọng hỏi:

“Còn gọi là Boss sao?”

Trời ơi trời ơi trời ơi!!! Tôi sắp bốc cháy từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân luôn rồi!!!

Ghét nhất kiểu đàn ông không có khái niệm khoảng cách thân mật như á!!!

Tôi vội vã… chạy trối chết khỏi xe.

12

Vào thang máy, tôi lại bắt đầu cảm thấy bản thân nhát cáy quá đáng, thế là mở WeChat, gửi cho một đoạn tin nhắn thoại.

Dùng giọng điệu tôi cho là “giả trân” nhất quả đất, nũng nịu gọi một tiếng: “Anh ơiiii~”

Lúc tôi về tới chỗ ngồi thì tin nhắn thoại của mới đến.

Tôi đeo tai nghe vào — giọng trầm khàn của vang lên như thể âm thanh vòm 360 độ xung quanh tôi.

【Bảo bối, em như … sẽ khiến nghĩ đến em suốt cả ngày đấy.】

Tôi… mẹ nó!!! Anh ấy quá biết cách quyến rũ người khác rồi đó trời ơi!!!

“Bị ‘người ta nghĩ đến suốt cả ngày’ là cảm giác như thế nào ư?” Chính là thế này đây:

Hôm qua còn bảo không quen chat qua tin nhắn, mà hôm nay cứ vài phút là lại gửi một cái WeChat “báo cáo hành tung”.

Nội dung cụ thể như sau:

【Vừa gặp đại diện công ty XX, lúc chuyện cứ bị phân tâm mãi.】

【Cà phê ở tầng cao hôm nay ngon lắm, là loại để dành riêng, muốn chia sẻ với em.】

【Đang họp với bộ phận pháp lý, bỗng thấy trưởng phòng pháp vụ của công ty cũng… khá đấy chứ.】 【……】

Tôi thì đang quay cuồng kiểm tra phương án đấu thầu, đòi hỏi phải tập trung cao độ, căn bản không có thời gian trả lời mấy tin linh tinh của ấy.

Một lúc lâu không thấy tôi phản hồi, trợ lý đặc biệt của ta đích thân xuất hiện.

Đi kèm là ly trà sữa từ tiệm nổi tiếng tầng dưới.

Anh ta rằng Boss dặn phòng dự án đừng căng thẳng quá, uống chút đồ ngọt thư giãn cho tinh thần thoải mái.

Các quản lý trong dự án thì căng thẳng muốn chết, ai cũng biết dự án lần này cực kỳ quan trọng, không ngờ Boss lại đích thân quan tâm như .

Căng thẳng càng tăng gấp đôi.

Trợ lý tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, tôi như bừng tỉnh, vội vàng mở điện thoại ra xem.

Tin nhắn chưa đọc từ ai kia: 12 tin.

Bạn xem có tức không?

Chúng tôi – những công chức nhỏ nhoi việc đến mức chân không chạm đất để kiếm tiền cho tư bản. Thế mà tư bản lớn lại có cả đống thời gian để… tán tỉnh con trên WeChat!

Tôi trả lời ấy một câu ngắn gọn, đầy sát thương:

【Tên nhóc phiền phức, không quấy rối chị đây đang việc!】

13

Từ sau khi “thổ lộ thật lòng” với tôi, Lâm Tông Trạch bắt đầu toàn diện thâm nhập vào cuộc sống của tôi.

Tan thì đưa tôi về, sáng lại đến nhà đón tôi đi . Ngoại trừ lúc ngủ, gần như suốt cả ngày đều nhắn WeChat.

Không chỉ “báo cáo hành tung” theo thời gian thực, mà còn luôn muốn biết tôi đang gì, đi đâu, gặp ai.

Anh , những điều đó là để giúp chúng tôi hiểu nhau hai chiều.

Cuối tuần, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ cùng đi xem phim, tay cầm bắp rang và Coca, chen chúc trong đám đông bước vào rạp chiếu.

Tôi từng nghĩ một người như sẽ không quen với cảnh đông đúc chen lấn như   thế mà lại rất thoải mái, cái gì cũng hòa nhập .

Có lần đi chợ đêm, thấy mấy ăn nửa chừng rồi nhõng nhẽo đưa phần thừa cho trai ăn, cũng tôi với ánh mắt chờ mong.

Tôi muốn xỉu — hoàn toàn đánh giá thấp sức ăn của tôi rồi.

Cuối cùng tôi ăn đến mức không nhấc nổi chân, chỉ còn biết tiếc nuối… lê bước đi lấy xe.

Suốt một tháng ở bên nhau, dùng hành để chứng minh rằng chúng tôi không hề có khoảng cách thế hệ, cũng chẳng có rào cản thân phận — hoàn toàn đồng điệu, cùng tần số.

Cho đến một lần, trong lúc đang ăn tối, ra ngoài nghe điện thoại. Mãi mà không thấy quay lại.

Tôi đi tìm thì nghe thấy giọng bên ngoài hành lang — trong điện thoại:

“Cô ấy sắp chấp nhận tôi rồi, ừ, rất nhanh thôi là cưới . Nói với bố đừng dùng chiêu ‘giả bệnh’ ép tôi nữa.”

Trong khoảnh khắc đó — tôi như bị một xô nước lạnh dội thẳng lên đầu.

Một tháng qua tôi hoàn toàn đắm chìm trong sự vui vẻ và quan tâm giữa hai người.

Tôi đã nghĩ, chuyện giữa chúng tôi bắt đầu từ một mở đầu không thể nào hoàn hảo hơn

Thì ra… ấy tiếp cận tôi, chỉ vì cần kết hôn sớm, mà tôi thì vừa dễ gần, vừa dễ điều khiển.

Phải rồi. Trên đời này, gì có chuyện cổ tích thật sự?

Tất cả chỉ là những người quá thiếu thốn cảm, tự vẽ ra một giấc mơ đẹp để tự mình tin vào.

Tôi quay lại phòng ăn, một lát sau Lâm Tông Trạch cũng trở về.

Chúng tôi vẫn như thường lệ, ăn xong bữa tối như chưa có gì xảy ra, rồi đưa tôi về nhà.

Trên đường đi, tôi bỗng nhận ra  trên xe , đang treo con thú bông mà hai đứa đã cùng nhau gắp , trên ghế phụ có đầy những món snack tôi thích ăn, ngay cả chai nước khoáng cũng là loại hai nghìn một chai mà tôi từng là “cao cấp”.

Mà giờ tôi mới ngộ ra  nước trên xe đều là tôi mang lên, ngoài tôi ra… không ai uống đến.

Khoảng cách giữa chúng tôi, thật ra chưa từng bị xóa nhòa.

Tôi bắt đầu cảm thấy… chán chường và hụt hẫng.

Xe dừng dưới khu nhà tôi, tôi quay sang :

“Xin lỗi , em hơi nhát gan… Sau một tháng ở bên nhau, em nghĩ tụi mình không hợp nhau.”

Lâm Tông Trạch khẽ nhíu mày, đầy khó hiểu:

“Anh đã gì sai sao?” “Anh tưởng khoảng thời gian qua chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ cơ mà?”

Tôi cụp mắt xuống, giọng bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng:

“Dừng lại ở đây thôi, Boss.”

“Chúng ta đều là người trưởng thành — kết thúc một mối quan hệ, cũng nên kết thúc một cách đàng hoàng.”

Tôi vừa mở cửa xe bước xuống thì Lâm Tông Trạch cũng vòng qua từ phía bên kia.

Anh vẫn mang vẻ mặt đầy bối rối, không cam lòng: “Yêu Mộng, đã rồi — nếu có chỗ nào chưa tốt, em chỉ cần , sẽ sửa.”

“Rõ ràng em đã rung , tại sao lại đột nhiên quyết định dừng lại?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...